Điện Đức Hoàng

Chương 1772: 1772: Dám Làm Không Dám Chịu





“Bây giờ tôi chọn ông Mạnh, những người khác thì sao? Mọi người chọn ai?”
“Tôi cũng chọn ông Mạnh.”
“Tôi cũng vậy.”
Ngay lập tức cả hội trường lớn đều chìm vào trong sự huyên náo, có rất nhiều người bắt đầu phụ hoạ theo.

Cuối cùng tất cả hội trường lớn đều vang lên tên của Mạnh Nhất Hạ.
“Vô liêm sỉ!”
Triệu Hiền Quyên ở nơi này tức giận nghiến chặt hay hàm răng, cái tên Mạnh Nhất Hạ này thật sự quá vô liêm sỉ rồi.


Ông ta châm dầu vào lửa như vậy, cứ như vậy thì cho dù Nghiêm Hưng Đằng có quay về với thân phận là thế hệ sau của nhà họ Nghiêm thì cũng không thể nào đấu được với Mạnh Nhất Hạ.
Nghe thấy tiếng hò reo xung quanh, đôi mắt Mạnh Nhất Hạ loé lên tia sáng đắc ý.
Nhưng vẻ mặt của Nghiêm Hưng Đằng ở phía trước lại mang theo vẻ hài hước, anh ta đi đến trước mặt Mạnh Nhất Hạ rồi nói: “Xem ra hai năm nay ông dùng không ít thủ đoạn nhỉ, tất cả những doanh nghiệp dưới trướng của nhà họ Nghiêm tôi liên kết ban đầu với Hiệp hội đã bị ông quyét sạch sẽ hết rồi.”
“Bây giờ tất cả Hiệp hội đều là người của Mạnh Nhất Hạ ông đúng không?”
Mạnh Nhất Hạ giả vờ tiến lên phía trước ôm Nghiêm Hưng Đằng, khẽ nói bên tai anh ta: “Nghiêm Hưng Đằng, cậu sống qua loa tạm bợ ở bên ngoài không tốt sao? Tại sao hết lần này đến lần khác muốn quay về tìm đến cái chết?”
“Đường tưởng rằng phía sau cậu có Trần Hùng của Thanh Cảnh Môn chống đỡ nên có thể lật bàn giúp nhà họ Nghiêm.

Cậu không thể làm được đâu.”
“Vậy sao?”
Nghiêm Hưng Đằng lạnh lùng nói: “Mạnh Nhất Hạ, ông sắp chết đến nơi rồi.

Hôm nay Nghiêm Hưng Đằng tôi không những láy lại thứ của nhà họ Nghiêm tôi, ngoài ra hôm nay tôi cũng sẽ đòi lại từng thứ một về tất cả những tổn thương mà tứ đại gia độc các ông gây ra với nhà họ Nghiêm chúng tôi.”
Khi Nghiêm Hưng Đằng nói ra những lời này, anh ta cố tình nhấn tăng âm lượng của microphone trên cổ áo.

Vào lúc này, những lời nói này của anh ta cũng truyền ra ngoài thông qua microphone để cho từng người ở nơi đây nghe thấy rõ ràng.
Có rất nhiều người nhìn về phía Nghiêm Hưng Đằng và Mạnh Nhất Hạ với ánh mắt kinh ngạc, chẳng phải một giây trước hai người họ vẫn còn tốt đẹp sao? Tại sao đột nhiên lại lật mặt như vậy.

Vẻ mặt của Mạnh Nhất Hạ tối sầm lại, ông ta vô thức lùi xuống một bước rồi lạnh lùng nói: “Cháu trai Nghiêm, cháu có thể ăn linh tinh trong bữa cơm nhưng không thể nói linh tinh khi nói chuyện được.

Cháu nói bốn gia tộc lớn bọn chú làm hại nhà họ Nghiêm cháu, không hề có chuyện đó xảy ra.”
“Đúng vậy.”
Thẩm Dương Thạnh đứng phía sau Mạnh Nhất Hạ cũng nhảy ra ngoài mà nói: “Cháu trai Nghiêm, năm đó sở dĩ nhà họ Nghiêm cháu tan vỡ là vì người đứng đầu lãnh đạo trong gia tộc các cháu buôn bán không tốt, cháu không thể tát nước bẩn này lên những gia tộc khác như các chú được.”
“Vừa nãy ông anh Mạnh cũng nói rồi, nếu như cháu muốn lấy lại chức vị chủ tịch Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành thay nhà họ Nghiêm thì các chú có thể giao lại cho cháu.

Nhưng cháu cũng không cần phải dùng đến cách bôi nhọ như vậy chứ?”
Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh liên tục nguỵ biện, sau đó có những tay sai khác của nhà họ Trần và nhà họ Mạnh nhảy ra nói chuyện giúp đám người Mạnh Nhất Hạ.
Nhìn thấy cảnh tượng này mà Nghiêm Hưng Đằng vẫn không phản bác lại, Triệu Hiền Quyên không thể chịu được nữa.
Chỉ thấy cô ấy lập tức đứng lên rồi chỉ về phía Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh quát lớn: “Mạnh Nhất Hạ, Thẩm Dương Thạnh, hai người các ông đúng là đồ đạo đức giả, dám làm không dám chịu.


Năm đó nhà họ Nghiêm phá sản, hơn ba mươi người trong nhà họ Nghiêm lần lượt nhảy lầu mà chết.

Tất cả những điều này đều do các ông làm ra.”
“Chẳng qua chính nghĩa đến muộn mà thôi, nhưng nó sẽ không vắng đâu.”
Vẻ mặt của Mạnh Nhất Hạ thay đổi, ông ta lạnh lùng nhìn về phía Triệu Hiền Quyên rồi nói: “Con nhóc này từ đâu đến vậy? Dám nói năng linh tinh ở đây.

Người đâu, đuổi cô ta ra ngoài cho tôi.”.