Điện Đức Hoàng

Chương 1645: 1645: Vỡ Trận





“A, đúng rồi, thuộc hạ của đám Tả Bất Phàm còn có rất nhiều người, cộng thêm cả năm vị chủ quản chắc cũng được mấy nghìn người.

Nhưng cậu đừng quên, dù hiện giờ Tả Bất Phàm đã ngã xuống, song các cậu muốn thu phục được người của họ cũng phải tốn rất nhiều thời gian.”
“Trần Hùng, với mấy nghìn thuộc hạ tối nay của tôi, cậu cho rằng mình có thể bắt được tôi sao? Tôi có nhiều người như thế, Thanh Cảnh Môn của cậu có muốn bắt, thì có thể bắt được hết chắc?”
Tiêu Tứ vô cùng tự tin khi nói ra những lời này, ông ta bày ra dáng vẻ ăn chắc Trần Hùng rồi.
Mà lúc này, đám côn đồ kia cũng chỉ cách Trần Hùng và Tiêu Tứ chưa tới hai mươi mét.
Bên tai Trần Hùng đã vang lên đủ loại đe dọa: “Thả anh Tứ ra, nếu không tao chém chết.”
Trần Hùng than thở: “Tiêu Tứ, ông thật sự muốn chơi lớn như thế à? Dù Thanh Cảnh Môn của chúng tôi cũng không tính là một tổ chức chính phủ chân chính gì, nhưng cũng giúp chính phủ quản lý giới giang hồ.

Hôm nay ông làm lớn như vậy sẽ rất khó kết thúc đấy.”
“Kết thúc?”

Nháy mắt, Tiêu Tứ trở nên kích động: “Trần Hùng, làm người thì nên để lại một đường lui cho mình, sau này cũng dễ nói chuyện hơn, cậu chưa từng nghe tới câu này sao? Khốn kiếp, giờ cậu lại nói với tôi kết thúc?”
“Lúc đầu cậu đã làm cái gì, vừa đến đã ra tay với tôi và đám Tả Bất Phàm.

Khốn kiếp, là cậu ép tôi đến đường cùng.”
“Trần Hùng, tôi biết chuyện tối nay chắc chắn sẽ rất ồn ào, vì thế mà tạm thời Tiêu Tứ này sẽ không có đất dung thân ở thành phố Phụng Thiên.

Nhưng, Trần Hùng, tôi có thể nói cho cậu biết, cho dù tối nay ông đây phải rời khỏi thành phố Phụng Thiên, thì tôi cũng sẽ nhanh chóng quay lại.”
“Thế sao?”
Trần Hùng bất ngờ chuyển chủ đề, sau đó ha ha cười lớn: “Ha ha ha, Tiêu Tứ, ông vẫn còn quá ngây thơ, không phải tôi đã nói với ông từ lâu rồi sao, một khi ông bị tôi bắt lại thì đừng mong chạy đi đâu.”
“Thật đấy, ông không đi nổi đâu.”
“Tiêu Tứ, tôi vốn còn nghĩ rằng tôi chưa thu thập đủ chứng cớ, không đủ để hoàn toàn lật đổ ông.


Nhưng ông xem, ông bốc đồng như vậy, hành động ông gây ra tối nay cũng đủ để ông bị xử bắn mười lần rồi.”
Tiêu Tứ nhận thấy tình hình không ổn, vội vàng hỏi: “Trần Hùng, ý của cậu là gì?”
“Ông vẫn chưa hiểu à, tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi, ngu dốt!”
“Không thể nào.”
Tiêu Tứ vô thức lùi về sau: “Ở đây tôi có mấy nghìn người, dù cho cậu có mạnh hơn nữa thì cũng không thể đánh lại nhiều người như thế.

Dù cho thế lực của Thanh Cảnh Môn các cậu có lớn hơn nữa thì cũng không thể bắt hết nhiều người như vậy.”
“Không sai, ông nói không hề sai, dù cho Trần Hùng tôi đây có là siêu nhân thì cũng không thể đánh lại được nhiều đàn em của ông như thế, dù cho Thanh Cảnh Môn có đủ khả năng để bắt nhiều người như thế thì cũng không có chỗ để giam giữ, đúng không?”
“Nhưng, Thanh Cảnh Môn chúng tôi không có chỗ giam giữ, không có nghĩa là chỗ khác không có.”
“Còn nữa, Tiêu Tứ, ông thật sự cho rằng đám đàn em của ông nghe lời như thế à? Ông thật sự cho rằng bọn họ sẵn lòng vì ông mà đi vào chỗ chết sao? Hay là, chúng ta cược một ván, thế nào? Mười giây sau, mấy nghìn người mà ông nói tới sẽ lập tức tan tác như ong vỡ tổ, ông có tin không?”
Tiêu Tứ càng nhíu chặt mày hơn, ông ta cứ có cảm giác chỗ nào đó không đúng, nhưng rốt cuộc không đúng ở đâu thì ông ta lại không nói ra được: “Trần Hùng, cậu định hù dọa tôi à?”
“Có phải hù dọa ông hay không, chẳng phải ông sẽ biết ngay sao?”
Nói xong, Trần Hùng nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay mình, bắt đầu tính giờ: “Mười… Chín… Tám…”
Tuýt tuýt tuýt tuýt tuýt!
Đúng lúc Trần Hùng vừa đếm tới số một, giữa bầu trời đêm bất ngờ vang lên vô số tiếng còi cảnh sát..