Điện Đức Hoàng

Chương 1419: 1419: Thủ Đoạn





Nhưng cậu ta cực kỳ linh hoạt, một người nhân viên đã tóm được tay cậu ta rồi nhưng cuối cùng vẫn bị cậu ta tránh thoát mất.
“Bắt lấy cậu ta.”
Người nhân viên đó hô lên một tiếng, xung quanh lập tức có hơn mười người đàn ông áo đen lao về phía con ma bạc.
Nhưng con ma bạc này nhanh nhẹn linh hoạt giống y như một con khỉ, cậu ta dùng tốc độ cực kì nhanh để tránh thoát sự truy bắt của hơn mười người, xông ra ngoài cửa sòng bạc.
Trong phòng giám sát trên lầu hai, đám người Trần Hùng nhìn thấy tất cả quá trình tẩu thoát của con ma bạc thông qua camera giám sát.
Mọi người nhíu mày lại.
“Đuổi theo.”
Trần Hùng vừa nói xong đã xông ra ngoài đầu tiên, Tả Quang Đông theo sát anh.
Hai người chạy đến chỗ cầu thang xoắn ốc, bọn họ không đi cầu thang mà nhảy thẳng từ độ cao năm mét xuống luôn.

Sau khi nhảy xuống, hai người gần như không dừng lại mà lập tức đuổi theo con ma bạc kia luôn.
Khung cảnh này khiến đám khách đánh bạc xung quanh sợ ngây người.

Hai người đuổi theo bằng tốc độ nhanh nhất.

Bên ngoài sòng bạc đang có mưa nhỏ, con ma bạc lao nhanh trên con đường xe cộ chạy qua như bay.
Chỉ có người có tật giật mình thì mới phản ứng mạnh và căng thẳng đến thế, điều này khiến cho đám người Trần Hùng càng chắc chắn rằng con ma bạc này có vấn đề.
Tốc độ chạy trốn của con ma bạc rất nhanh, mà hình như cậu ta có tập luyện trước trên tuyến đường được chuẩn bị sẵn.

Con đường cậu ta chạy có rất nhiều chướng ngại vật, nhưng khi cậu ta vượt qua đám chướng ngại vật đó lại ung dung nhẹ nhàng như chạy trên đất bằng.
Nếu như chỉ dựa vào đám người của sòng bạc thì chắc chắn không thể bắt nổi cậu ta.
Nhưng tiếc là cậu ta lại đụng phải Trần Hùng và Tả Quang Đông.

Trần Hùng và Tả Quang Đông chỉ đuổi theo có mấy phút đã bắt kịp con ma bạc đó rồi.
Trần Hùng đi tắt cản đường con ma bạc trong một con ngõ nhỏ tối tăm chật hẹp.
Con ma bạc hơi nhướng mày, định đạp lên tường để bay vượt qua bức tường cao khoảng bảy tám mét, nhưng cậu ta mới đạp tường được một nửa đã phát hiện ra Tả Quang Đông đang ngồi trên đầu tường từ bao giờ rồi.

“Cậu nhóc, đừng làm mất thời gian của bọn tôi nữa, cậu không trốn được đâu.”
Tả Quang Đông nhảy xuống khỏi bờ tường, tiện tay còn kéo con ma bạc xuống theo luôn.
“Anh ơi xin anh đừng bắt em, em cầu xin anh đấy, nhà em trên có mẹ già dưới có con nhỏ, xin các anh hãy tha cho em một lần.”
Con ma bạc đó thấy không chạy thoát khỏi tay Trần Hùng và Tả Quang Đông được thì lập tức xin tha mạng.
Trần Hùng và Tả Quang Đông nhìn nhau, cảm thấy hơi nghi ngờ.

Bọn họ còn chưa kịp nói ra mục đích mình bắt cậu ta lại mà sao cậu ta đã có vẻ kích động thế rồi.
“Cậu đừng căng thẳng quá, chúng tôi chỉ muốn hỏi cậu vài chuyện thôi.” Trần Hùng đốt một điếu thuốc, nhét vào miệng con ma bạc: “Chỗ vàng thỏi trong tay cậu là ở đâu ra?”
“Em...!Em kiếm được!”
“Mẹ!”
Tả Quang Đông nổi giận, cho con ma bạc đó một bạt tai, tát văng cả điếu thuốc mà Trần Hùng vừa mới nhét vào trong miệng cậu ta kèm thêm hai cái răng đầy máu của con ma bạc.
“Muốn dối trá trước mặt bọn này đúng không, cậu cảm thấy bọn này dễ lừa lắm đúng không?”
“Em kiếm được thật mà anh.”
“Vẫn còn mạnh miệng đúng không?”
Tả Quang Đông lại cho cậu ta thêm một cái bạt tai: “Được rồi, vậy để ông đây cho cậu thưởng thức vài thủ đoạn.”.