Thái Tuế trừng mắt lạnh lùng, trong mắt mang theo sự sợ hãi hoảng loạn, nhìn thẳng về phía người vừa tới bên kia.
Người vừa đến chính là Trần Hùng, kim châm vừa rồi là do anh bắn ra.
Mà bên người Trần Hùng không có một ai, nhưng lúc này ở bên ngoài biệt thự lại đang diễn ra một trận chiến đấu.
Nơi này là đại bản doanh của Thái Tuế, cho dù là Trần Hùng cũng không thể nào đảm bảo được đến nơi này rồi còn có thể toàn mạng ra ngoài.
Cho nên lần này Trần Hùng cũng không phải đơn độc một mình đi tới nơi đây.
Viên Trọng Chi, Lạc Tiến cùng với Ngũ giáp nhà họ Kiều, tất cả những người này đều đến cùng anh.
Có điều lúc bọn họ đang đi vào biệt thự thì gặp phải sự phản kháng, trong lòng Trần Hùng sốt ruột, bèn dùng thực lực tuyệt đối hạ gục đám bảo vệ của biệt thự, là người đầu tiên xông qua vòng vây đi vào trong.
Mà mấy người Viên Trọng Chi còn lại phía sau bắt đầu chiến đầu với các bảo vệ của biệt thự Thái Tuế.
"Dừng tay lại hết đi."
Thái Tuế nói một câu, lập tức có người con nuôi của ông ta đã truyền đạt mệnh lệnh này xuống bên dưới.
Rất nhanh sau đó, cuộc chiến đấu lớn ở bên kia đã ngừng lại.
Trần Hùng đi tới bên cạnh Ngụy Tuấn, nhìn thấy thi thể Cao Tố Trinh được ông ta ôm trong lòng, hít sâu một hơi.
Sau đó anh quay đầu nhìn về phía Thái Tuế đứng bên kia.
Thời điểm ánh mắt hai người chạm vào nhau, dường như có dòng điện chạy xung quanh trong không khí.
Cuối cùng, Thái Tuế nở nụ cười, mà khóe miệng Trần Hùng cũng hơi cong lên.
"Chàng trai trẻ, cậu đây là muốn đến quyết chiến với tôi à?" Thái Tuế hỏi.
"Tôi không có ý đó."
Trần Hùng cười lắc đầu: "Chỉ là tôi cũng không quen thuộc với nơi này lắm.
Nếu tôi không dẫn người đến đây sợ là sẽ bị người ta đánh lén."
"Ha ha ha."
Thái Tuế nghe vậy cười lớn: "Ngày đó ở bên ngoài chùa Kim Lôi tôi có đánh qua với cậu, nói thật lòng tôi rất tán thưởng cậu."
"Vậy sao? Nhưng tôi lại không hề cảm thấy có chút vinh hạnh nào cả."
Trần Hùng giơ tay xoa trán mình vài cái, nói: "Thái Tuế, chuyện bây giờ cũng không có cái gì để nói thêm nữa.
Hiện tại tôi muốn đưa Ngụy Tuấn đi, ông sẽ ngăn cản tôi sao?"
Thái Tuế lắc đầu nói: "Tên này phá hỏng hôn lễ của học trò tôi và con nuôi của tôi.
Hơn nữa tại ông ta mà học trò của tôi mới chết.
Cậu cảm thấy tôi sẽ đồng ý với yêu cầu của cậu không?"
"Chắc chắn là không đồng ý."
Trần Hùng im lặng một lát sau đó lên tiếng nói: "Con người tôi làm chuyện gì đó sợ nhất là gặp phải phiền phức.
Hiện giờ tôi và ông cũng coi như là có ân oán khúc mắc, cứ tiếp tục đấu qua đấu lại như vậy thật sự không có ý nghĩa gì."
"Chi bằng thế này đi.
Hẹn một thời điểm, chúng ta đánh một trận phân định thắng thua, ông cảm thấy như thế được không?"
"Sao?".
Đam Mỹ Sắc
Sắc mặt Thái Tuế cứng lại, nói: "Như thế lại khá thú vị đấy."
Vừa dứt lời, Trần Hùng đã sờ tay vào trong ngực mình lấy ra một con dao phi nó ra ngoài.
Thậm chí tốc độ của con dao còn có thể sánh ngang với một viên đạn, một ánh sáng vàng được vẽ trên không trung, bay thẳng về phía Thái Tuế đứng bên kia.
Thái Tuế duỗi tay ra, một tay tóm lấy con dao đang bay tới, sau đó một chân ông ta đạp mạnh xuống đất, mặt đất dưới chân lập tức bị một cú giẫm này nứt ra một đường.
Trên phi dao được cài xen một tờ giấy, mặt trên tờ giấy ghi ba chữ thư khiêu chiến.
Đây là một bức thư khiêu chiến, là Trần Hùng viết thư khiêu chiến gửi cho Thái Tuế.
Đã trôi qua rất nhiều năm rồi, không có ai dám làm giống như Trần Hùng, chính thức thách đấu với Thái Tuế.
Trong nháy mắt xảy ra một màn này, ngay cả Thái Tuế cũng cảm thấy trong cơ thể chính mình sôi sục máu nóng.
"Thời gian?" Thái Tuế nói.
Trần Hùng nói: "Một tháng sau đi.
Hai người chúng ta mỗi người tự chuẩn bị trong thời gian một tháng.
Một tháng sau quyết chiến, chúng ta đấu một trận phân định thắng thua.".