Điện Đức Hoàng

Chương 1277: 1277: Nông Phu Đồ Phu





“Đừng đánh giá thấp Viên vương, càng không thể đánh giá thấp Trần Hùng.


Vương Bái dùng tay xoa nhẹ hai bên thái dương, nói: “Từ nhà họ Kiều ở tỉnh Hồ Nam đến nhà họ Thẩm cùng nhà họ Tô của Tô Hàng, những chuyện mà Trần Hùng và Viên vương đã làm, các cậu đều hiểu rõ.

Đây tuyệt đối không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.

Hai người bọn họ càng có thể làm ra những chuyện mà người bình thường không thể làm.


“Nhưng anh hai, bây giờ là cả phía Nam đó.


“Đúng đó, cả phía Nam luôn.


Tuyết Phong, Lâm Minh Vũ, hai người đã chiến đấu bao nhiêu năm như vậy, mục đích thực sự không phải là đứng ở nơi cao nhất của phía Nam ngắm phong cảnh sao?”
“Đây là những lời lúc đầu Viên vương nói với chúng ta, cơ hội lên như diều gặp gió.


Nói đến đây, ánh mắt Vương Bái lộ ra vẻ kiên định, nói: “Mặc dù Bắc Giang chúng ta thậm chí còn không được coi là gia tộc giàu có, nhưng chúng ta tuyệt đối không yếu, lần này đến Tô Hàng không thể để người ta coi thường chúng ta được.


“Đúng.


Đoàn xe đi dọc theo vùng ngoại ô ở phía Tây thành phố đi vào trong thành phố.

Mà lúc này, trên một ngọn đồi nhỏ phía trước có hai bóng người đang kề vai đứng cạnh nhau.

Đây là hai người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, cách ăn mặc và phong cách của họ có chút kỳ lạ.

Trong đó có một người đầu trọc to lớn vạm vỡ, vác một chiếc rìu trên vai, đó là loại rìu thường dùng để chặt gỗ ở nông thôn.

Chiếc rìu rất bình thường, nhưng được vác trên vai của người đàn ông đầu trọc kia lại cho người ta một cảm giác hung dữ và mạnh mẽ lạ thường.

Người còn lại là một người đàn ông có bộ râu quai nón, tóc ông ta xõa tung hơi dầu, dắt một con dao mổ lợn ở thắt lưng, trông giống một tên Đồ Phu giết lợn.

Tên của hai người này rất giống với thân hình của bọn họ, người cầm rìu tên Nông Phu, người cầm dao mổ lớn tên Đồ Phu.

Thân phận của bọn họ là con trai nuôi của Thái Tuế, trước đây ở trong trang viên, Thái Tuế đã dùng sức mạnh của một mình bản thân ông ta lật đổ tám người con trai nuôi của mình, hai tên Nông Phu và Đồ Phu này cũng nằm trong số đó.

“Bọn họ đến rồi.



Đồ Phu nhìn đoàn xe đang chạy ở bên kia, không ngừng dùng ngón tay cái cào vào lưỡi dao mổ lợn.

“Ừm.


Nông Phu gật đầu, đáp: “Đám người này là chi viện bên ngoài Trần Hùng gọi đến từ Tam Giang, chỉ dựa vào bọn chúng mà muốn đấu với Điện Thái Tuế chúng ta á, haha.

Đúng là không biết tự lượng sức mình.


“Hiện giờ Điện Thái Tuế chúng ta hợp sức với nhà họ Kim đã đánh được một nửa phía Nam, cũng nên cho hai tên Trần Hùng và Viên Trọng Chi nếm thử sự lợi hại của chúng ta rồi.


Nói đến đây, Nông Phu cầm cây rìu trong tay lên, hạ lệnh: “Thái Tuế có lệnh, hôm nay đám người kia một người cũng không bỏ sót.


“Vâng!”
Phía sau Nông Phu và Đồ Phu bỗng xuất hiện mấy chục người dày đặc, thậm chí có người đã bắt đầu lập rào chắn trên đường, cưỡng chế chặn đoàn xe kia lại.


Lốp xe của chiếc xe có rèm đi đầu tiên bị đâm thủng, lập tức dừng lại, đoàn xe đi phía sau cũng lập tức dừng lại.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lý Tuyết Phong ngồi trong xe nhíu mày, Vương Bái và Lâm Minh Vũ ở bên cạnh mở cửa xe đầu tiên, nói: “Có người đến ám sát chúng ta.


“Tất cả mọi người xuống xe, lấy hết khí thế của Bắc Giang chúng ta ra đây!”
Một nhóm mấy chục cao thủ đến từ thành phố Bắc Giang ào ào mở cửa bước ra khỏi xe.

Sau đó bọn họ liền nhìn thấy Nông Phu và Đồ Phu cùng mấy chục cao thủ của tập đoàn Ngọc Tề lập tức bước về phía này.

“Xử sạch bọn chúng!”
Không có bất cứ sự giao lưu trao đổi nào trước, Đồ Phu trực tiếp ra lệnh, đám cao thủ của Tề Thiên lập tức lao ào ào về phía đám người Vương Bái như thủy triều.

.