Điện Đức Hoàng

Chương 1172: 1172: Thích Trùng Hóa Điên





“Ha ha ha, Tô Cẩn Lương, mẹ kiếp, thế mà cô lại dám coi chúng tôi không phải là người, cô nói thử xem tại sao lại như vậy?”
Vương Huỳnh nhe răng cười toe toét, những người khác của phe Khuất Tử cũng bật cười thật to.
Bọn họ vốn là những cậu chủ, cô chủ sinh ra trong những gia tộc có tiếng, đi đâu cũng ngang ngược hống hách, thế mà khi ở trước mặt Tô Cẩn Lương, bọn họ lại trông giống như một con chó.
Từ lâu đám người này đã không hài lòng với Tô Cẩn Lương, nhưng trước đó bọn họ vẫn luôn kiêng kị quyền thế của Tô Cẩn Lương, không dám nổi giận.
Nhưng bây giờ Tô Cẩn Lương đã mất đi chỗ dựa, đám người phe Khuất Tử ở Tô Hàng này cũng không còn gì phải cố kỵ nữa.
“Tô Cẩn Lương, cô có thể đi chết được rồi.”
“A...”
Mà ở phía bên kia, khi Thích Trùng nhìn thấy cảnh tượng này, toàn thân anh ta giống như phát điên.
Chỉ trong chớp mắt, sức chiến đấu của Thích Trùng bỗng nhiên tăng vọt, anh ta liên tục đánh bay mấy người tinh nhuệ của nhà họ Tô, sau đó thất tha thất thểu chạy về phía Tô Cẩn Lương.
Bịch bịch bịch.
Nắm đấm của Thích Trùng đập mạnh như búa bổ, đánh bay đám người của phe Khuất Tử văng ra ngoài.
Trong lòng Vương Huỳnh co giật dữ dội, anh ta vô thức lùi về phía sau một bước, mà Thích Trùng thì lại nắm lấy cổ áo anh ta với đôi mắt đỏ ửng.
Bịch, Thích Trùng đánh một quyền hất văng Vương Huỳnh ngã xuống đất, sau đó liên tục đánh mấy quyền vào trán của anh ta.

Cứ mỗi cú đấm giáng xuống, Thích Trùng không hề nhẹ tay một chút nào, khi anh ta dừng tay lại, toàn bộ phần trán của Vương Huỳnh đã bị Thích Trùng đập nát, lõm xuống.
“Thích...!Trùng.

Anh, giết người.”
“Ha ha ha, Thích Trùng, vậy mà anh lại giết người...!Vì tôi.”
“Tôi dẫn cô đi.”
Thích Trùng trực tiếp ôm Tô Cẩn Lương bước lên một chiếc thuyền ca nô, mà trên chiếc thuyền ca nô đó, một người trong phe Khuất Tử nhìn những gì đang xảy ra ở đây với vẻ mặt bàng hoàng và hoảng sợ, không biết phải làm sao.
“Lái thuyền.”
“Tôi...!Tôi.”
Người thuộc phe Khuất Tử này đã sợ hãi đến mức nói năng lộn xộn, hoàn toàn không biết phải làm gì tiếp theo.
Mãi cho đến khi Thích Trùng dùng một tay bóp lấy cổ của anh ta: “Tao bảo mày lái thuyền đi.”
Lúc này nhìn Thích Trùng thật sự vô cùng kinh khủng, người hòa thượng có tấm lòng thuần hậu, vậy mà lúc này lại nhìn anh ta còn đáng sợ hơn cả ác ma.
Giữa thiên sứ và ác ma, vốn chỉ cách nhau bởi một ranh giới mong manh.

“Được...!Được.”
Thích Trùng buông tay ra, tên thuộc phe Khuất Tử này ho khan kịch liệt mấy tiếng, luống cuống tay chân khởi động thuyền ca nô.
“Mẹ kiếp, đuổi theo cho tôi.”
Đám người Tô Thiên Du và Tô Hiểu Tư vô cùng gấp gáp, những tên cao thủ của nhà họ Tô cũng vội vàng chạy về phía thuyền ca nô, chuẩn bị đi lên đuổi theo Tô Cẩn Lương.
Nhưng lúc này Trần Hùng lại nhẹ nhàng lên tiếng: “Dừng lại hết cho tôi.”
Tô Thiên Du cau mày nhìn về phía Trần Hùng: “Nhà họ Tô chúng tôi đang thanh lí môn hộ, liên quan gì đến cậu?”
Sắc mặt của Trần Hùng trầm xuống, Lạc Tiến không nói một lời, lập tức bước tới đạp Tô Thiên Du ngã rạp xuống đất, thấy tình thế không ổn, Tô Quang Huy vội vàng nói: “Tất cả đều dừng lại hết cho tôi.”
Tô Quang Huy đã lên tiếng, đám cao thủ của nhà họ Tô lập tức ngừng đuổi theo.
Lạc Tiến quay lại nhìn Trần Hùng hỏi: “Tại sao lại muốn thả cho bọn họ đi?”
“Tô Cẩn Lương không sống được nữa.”
Trần Hùng đáp: “Về phần tên hòa thượng kia.”
Nói đến đây, Trần Hùng im lặng mấy giây: “Vốn dĩ tôi muốn để cho anh ta tiến vào Hang Sói, nhưng bây giờ xem ra khả năng không lớn lắm.”
“Anh ta rất có tiềm năng.”
Dường như Lạc Tiến cũng nhìn ra sự phi thường của Thích Trùng khi anh ta ra tay lúc nãy: “Thậm chí còn có thể trở thành Dạ Tu La thứ hai.”
“Ha ha.”
Trần Hùng chỉ cười mà không trả lời..