Điện Đức Hoàng

Chương 115: Chương 115





Hành động lúc này của Trần Hùng và Ngô Tuyết Tình có thể dùng điên cuồng để hình dung.

Mà Trịnh Bình và Lâm Ngọc Ngân bị hành động của hai người dọa đến ngơ cả người.

Còn nhân viên của hàng lúc này thì mặt mũi trần đầy hưng phấn, luôn tay luôn chân đóng gói những món Trần Hùng và Ngô Tuyết Tình chỉ, động tác nhanh đến thần sầu, có vẻ như rất sợ chậm hơn thì không nhớ kịp hai người muốn gì.

Hơn nữa, lúc đóng gói mấy cô này còn không quên xé nhãn và quét lên máy tính.

Những người này sẽ không thèm quan tâm hai người đấu khẩu thế nào, chỉ là hứng chí nói bừa hay sau đó sẽ hối hận hay không thì không phải chuyện của họ.

chỉ cần bọn họ cho sản phẩm quét qua máy tình thì giao dịch được tính là thành công rồi, không có cơ hội cho họ hối hận trả hàng.

Đây chính là quy định của tiệm đá quý nhà họ Thẩm.

Nếu sau đó mấy người dám ăn vạ đòi trả hàng, thực xin lỗi, mời quý khách xem lại thân phận của mình.


Nhìn thử xem mình có tư cách để đắc tội nổi với nhà họ Thẩm ở Lâm Giang này không.

Rất nhanh sau đó, đại bộ phận đá quý, ngọc thạch đều bị hai người Trần Hùng và Ngô Tuyết Tình tranh nhau mua sạch.

Mà trận đấu võ (mồm) và so thực lực (tiền tài) vẫn chưa đến hồi kết, hai người vẫn ganh đua vô cùng gay cấn.

Trần Hùng xoay người chỉ hướng một quầy hàng khác và nói: “Chỗ kia, tôi lấy hết toàn bộ.


Ngô Tuyết Tình nghiến răng nghiến lợi, lại chỉ sang một quầy khác bên cạnh: “Chỗ kia, đều là của tôi!”
“Tôi lập tức đóng gói cho quý khách ngay!”
Những nhân viên này hôm nay quả đúng là mừng điên mất thôi, sản phẩm trong cửa hàng, chỉ trong một ngày mà bán được hết tất cả, nếu trích phần trăm hoa hồng cũng đủ cho các cô ăn chơi một hai năm trời.

Mà lúc này Lâm Ngọc Ngân mới kịp hồi thần, lập tức tiến đến túm lấy tay Trần Hùng, ra hiệu cho anh dừng lại ngay lập tức.

Trịnh Bình lúc này cũng không chịu nổi nữa mà là vội vàng tiến lên, bắt lấy cánh tay Ngô Tuyết Ngọc và nói: “Đủ rồi đấy, mau dừng lại đi!”
Lúc này Ngô Tuyết Tình đang lửa giận phừng phừng dần nguôi ngoai bởi, quay sang hỏi nhân viên tính tiền: “Thanh toán, tổng cộng hết bao nhiêu?”
Nhân viên trong tiệm đã sớm nhanh nhẹn tính hóa đơn xong, thấy hai người dừng lại thì in hóa đơn ra, lướt nhìn lại, đóng dấu và cười nói:” Thưa cô, hóa đơn của cô đã tính toán xong ạ.


“Tổng cộng tất cả những mặt hàng này 7 tỷ 630 triệu đồng ạ!”
“Bao nhiêu cơ?”
Trong khoảnh khắc, Trịnh Bình đã ngỡ mình nghe nhầm rồi.

“7 tỷ 630 triệu ạ!”
“Đây…”

Trịnh Bình phải hít thở sâu một hơi để bình tĩnh lại, người hơi run lên, sắc mặt cũng tái nhợt đi.

Mà Ngô Tuyết Tình nghe thấy con số này cũng sốc nặng, hai mắt trợn tròn tưởng như muốn rớt ra ngoài.

Trần Hùng đứng cạnh đó, tủm tỉm cười: “Chẳng phải chỉ có gần 8 tỷ thôi sao, chút tiền ấy hai người không thanh toán nổi?”
“Ai nói chúng tôi không trả nổi hả?”
Ngô Tuyết Tình thấy đến bước này còn lui thì quả thực thật mất mặt, cô ta quay sang nói với Trịnh Bình: “Quẹt thẻ đi cho thằng này xem!”
“Tuyết Đình à, số tiền này… số tiền này nhiều lắm!”
“Số tiền này bằng với thu nhập một năm của chúng ta đấy.


“Bảo anh thành toán thì cứ thanh toán đi.

” Nói xong, cô ta không thèm để ý tới Trình Bình mà cướp ví trong túi áo ngực của Trịnh Bình, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng rồi quệt qua.

Đinh…
Yêu cầu nhập mật khẩu thẻ để thanh toán, âm thanh nhẹ nhàng, dễ nghe nhưng khiến người tan nát cõi lòng.

Tính tiền xong, Ngô Tuyết Tình thu lại tấm thẻ trong tay, kiêu ngạo quay lại nhìn Trần Hùng và Lâm Ngọc Tuyết, vẻ mặt đắc chí vô cùng.


“Muốn so tài lực với tôi, anh là cái mốc gi gì chứ?”
“Ăn mày à, nơi này là tiệm đá quý nhà họ Thẩm, nếu hôm nay anh không trả đủ tiền cho cửa hàng thì chuẩn bị tinh thần mất mấy cánh tay cánh chân đi là vừa, nhà họ Thẩm không tha cho anh đâu!”
“Ha ha ha, tôi ngồi đây thử xem anh làm gì để giải quyết việc này đây.


Nói xong Ngô Tuyết Tình lập tức quay sang hỏi nhân viên trong cửa hàng: “Tổng giá trị mà họ phải thanh toán là bao nhiêu?”
“Tổng cộng là 6 tỷ 055 triệu đồng ạ.


“Ha ha ha, 6 tỷ, ha ha ha”
Ngô Tuyết Tình cười sằng sắc lên: “Tôi nói cho mấy cô biết, thằng này căn bản là không có tiền đâu, anh ta là một tên ăn mày, cô ta là một ả đàn bà lẳng lơ, đến tiền mua xe còn chẳng có lấy đâu ra tiền trả cho các người chứ.