Điện Đức Hoàng

Chương 1127: 1127: Đến Vì Tô Quang Huy





Chẳng qua là chim sẻ tuy nhỏ nhưng đầy đủ ngũ tạng cả.

Trên chiếc thuyền này cái gì nên có cần có thì đều có hết, hơn nữa mỗi một chỗ ở nơi này đều tràn ngập một loại xa hoa.
Lạc Tiến đi vào nơi đổi tiền xu, sau đó tùy tiện tìm một cái bàn rồi ngồi xuống, chuẩn bị chơi mấy ván.
Rất hiển nhiên, tên Lạc Tiến này là dân cờ bạc chuyên nghiệp, thậm chí trong nháy mắt khi anh ta ngồi trên bàn kia, thực sự có một loại cảm giác thần cá cược phủ xuống.
Anh ta muốn thắng được tiền ở trong này, thật sự là rất đơn giản.
Bất kể là cược cái gì, ngón tay Lạc Tiến chỉ cần hơi gõ nhẹ trên bàn thôi thì anh ta muốn loại bài gì thì có thể ra bài đó, muốn ra số bao nhiêu viên xúc sắc bên trong chiếc cốc có thể lật ra được bấy nhiêu số.

Cho dù là đối phương có cơ quan thì cũng vậy thôi, tất cả đều không làm gì được Lạc Tiến cả.

Người kia thật sự là cực kỳ lợi hại, thậm chí là Tô Quang Huy này đã cá cược ở Hổ Quyển nhiều năm như vậy rồi mà trên chiếc thuyền này chưa bao giờ có một cao thủ cá cược lợi hại như vậy.
Từ mười giờ tối mãi cho đến mười hai giờ khuya, thời gian hai tiếng đồng hồ, Lạc Tiến dùng ba mươi nghìn đồng, ở nơi này thắng được tổng cộng gần chín mươi tỷ.
Chiếc thuyền này của Tô Quang Huy ngày thường đều tiếp đãi chức to, nhà giàu có tiền có thế, tất cả đều là người không thiếu tiền gì cả, cho nên tiêu hết một trăm năm mươi tỷ ở nơi này trong một buổi tối.
Cho dù Lạc Tiến ở trong này thắng được nhiều như vậy, thì đối với các con bạc ở trên chiếc thuyền này cũng không hề ảnh hưởng gì hết, nhưng chủ yếu là đêm nay ván nào Lạc Tiến cũng đều thắng cả, hơn nữa bất kể là chơi cái gì, anh ta đều có thể đoán được tất cả một cách chính xác, trôi chảy trót lọt.

Sau đó những vị khách trên chiếc thuyền cược này thấy Lạc Tiến lợi hại như vậy, giống như chiếm được thần cược vậy, đều nhao nhao lên chơi cùng Lạc Tiến để thắng tiền.

Bởi vậy thời gian hai tiếng đồng hồ này, chiếc thuyền tổng cộng thua hết gần ba mươi tỷ, điều này đối với thuyền cược mà nói thì hơi khó có thể dễ dàng tha thứ được.
Cái tên này là muốn đến phá đúng không?
Nơi này chính là Tô Hành, ông hai nhà họ Tô ở Tô Hàng này chính là một sự tồn tại rất trâu bò, người này còn dám đến địa bàn của ông hai nhà họ Tô kiếm chuyện, là muốn tìm chết hay gì?
Dường như thứ Lạc Tiến muốn chính là hiệu quả này, anh ta muốn thông qua thủ đoạn như vậy, khiến cho thuyền cược bên kia chú ý tới, sau đó tìm hiểu nguồn gốc rồi tìm ra Tô Quang Huy.
Tối nay tên Lạc Tiến này vốn là vì ông hai mà tới.
Sau khoảng một giờ từ lúc Lạc Tiến tiến vào thuyền cược thì kẻ ở phía sau đã chú ý tới anh ta rồi.

Lúc ấy bên trong phòng giám sát của chiếc thuyền này, dường như đã triệu tập hầu hết tất cả cameras giám sát đều chĩa vào Lạc Tiến, nhìn xem anh ta có giở trò gì không.

Một khi phát hiện Lạc Tiến giở trò, những người này sẽ không chút khách khí mà bắt Lạc Tiến lại.
Nói đùa à, trong cái thành phố này, trừ phi là có người chán sống rồi, bằng không thì ai mà dám lên thuyền cược của ông hai nhà họ Tô giở trò cơ chứ.

Nhưng bọn họ quan sát Lạc Tiến khoảng nửa giờ, lại căn bản không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu của giở trò nào ở trên người Lạc Tiến cả, hơn nữa ngay từ đầu đến bây giờ, thậm chí bản thân Lạc Tiến đều chưa từng đến gần bài.
Cái này thì kỳ quái rồi, một người cá cược, cho dù là có vận may phủ đầu thì cũng không thể thắng tất cả các ván như vậy được.

Có phải vận may này hơi nghịch thiên quá mức rồi không?
Ngay lúc các cấp cao liên quan trên chiếc thuyền này mang vẻ mặt mơ màng hai mặt nhìn nhau, căn bản là không hiểu rõ được rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra, thậm chí có người thảo luận một lát nữa muốn thừa dịp Lạc Tiến lấy tiền rời đi thì phái người giải quyết đối phương luôn hay không, thì một người đàn ông trung niên mặc một thân trang phục thời Đường, trong tay còn cầm hai viên bi thép đi từ bên ngoài vào.
Người này có hơi thở nội liễm, làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ trầm ổn, ông ta chính là Tô Quang Huy, ông hai của nhà họ Tô.
"Sao lại thế này?" Sau khi vào phòng, Tô Quang Huy hỏi các cấp cao trên chiếc thuyền này.
"Ông hai, ông đã đến rồi."
Các cấp cao trên thuyền vội vàng xoay người lại, chào hỏi Tô Quang Huy.
"Xảy ra chuyện gì?" Tô Quang Huy tiếp tục hỏi.
Một tên cấp cao trong đó vội vàng chỉ về phía hình ảnh của Lạc Tiến trên màn hình rồi nói: "Người này, từ mười giờ tối hôm nay đến bây giờ đã thắng được gần ba mươi tỷ trên thuyền cược của chúng ta, hơn nữa anh ta còn kéo khách cược khác cùng thắng tiền.


Cứ tiếp tục như vậy, thuyền cược của chúng ta đêm nay ít nhất là lỗ mất chín mươi tỷ."
"Có giở trò không?" Tô Quang Huy hỏi.
"Không có, chúng tôi đã phân tích toàn bộ phương hướng rồi, anh ta không có giở trò, ngay từ đầu đến bây giờ anh ta căn bản là không có sờ tới bài nữa, cũng không làm gì mờ ám cả.

Cứ giống như là đêm nay anh ta vận may từ trên trời rơi xuống, bất kể có cược như thế nào thì cũng đều sẽ thắng vậy."
"Ha ha."
Miệng Tô Quang Huy phát ra một tiếng cười lạnh: "Trên thế giới này không ai có thể cược trăm thắng cả trăm cả, cũng không ai có thể đột ngột may mắn.

Cho dù có nói về vận may, vậy thì vận may tốt nhất chắc chắn là thuyền cược, mà không phải khách cược.".