Điện Đức Hoàng

Chương 1118: 1118: Trần Hùng Làm Sao Có Thể Mạnh Như Vậy





Mạc Tiêu Ngôn vừa nói, vừa giữ chặt tay Mary, cho dù như thế nào cũng không cho phép cô ta ra tay với Trần Hùng.

Trên thực tế, lúc này bên bọn họ chỉ có mười mấy người, trong đó chỉ có năm sáu người, bao gồm cả Mặt Quỷ ra tay với Trần Hùng, những người còn lại vẫn đứng nhìn, dường như căn bản không muốn tiến lên đối phó với Trần Hùng.

Ở phía bên kia, Tô Văn Hùng đứng ở một bên nhìn đám Mặt Quỷ ra tay, trong lòng cũng an tâm hơn phần nào.

Trước tiên ông ta lớn tiếng hô với đám cao thủ nhà họ Tô đang đứng ở phía bên kia: "Các người còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau tiến lên, giết cậu ta cho tôi.

"
Những cao thủ nhà họ Tô này lập tức lấy lại tinh thần, xông tới phía của Trần Hùng.

Tuy nhiên, họ chỉ lao vào nửa chừng, rồi yên vị tại chỗ như những chiếc cọc gỗ.

Bên kia, Trần Hùng uống say khướt, cả người không có lực, sức chiến đấu giảm đi một nửa lại giống như vừa uống máu gà, mạnh mẽ giống như một pho tượng chiến thần.

Sau ba quyền liên tiếp, ngay cả những cao thủ nhà họ Tô cũng không biết chính xác Trần Hùng xuất chiêu như thế nào, đám sát thủ của Mặt Quỷ và tên sát thủ người da đen trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

Ngay lúc tiếp đất, Mặt Quỷ phun ra một ngụm máu, còn người đàn ông da đen đang ôm bụng co quắp sang một bên vì đau đớn, không gượng dậy được nữa.

Cùng lúc đó có một gã sát thủ khác, cư nhiên bị một quyền của Trần Hùng đánh chết.


Trong lúc nhất thời cả phòng ăn không có bất cứ một tiếng động nào, tất cả mọi người đều không thể hiểu được rốt cuộc đây là tình huống gì.

Tại sao… tại sao Trần Hùng ban đầu còn yếu ớt, đột nhiên lại trở nên mạnh mẽ như vậy?
Ở phía bên kia, Mạc Tiêu Ngôn gần như không thể giữ được Mary, mà lúc này, Mary, người vốn dĩ muốn ra tay với Trần Hùng cũng trợn tròn mắt.

Cô ta quay đầu lại nhìn Mạc Tiêu Ngôn với vẻ kinh ngạc, trên mặt tràn ngập khiếp sợ cùng khó tin.

"Trần Hùng làm sao có thể mạnh như vậy?"
Những sát thủ và những thợ săn tiền thưởng không ra tay trong lòng đều là sợ hãi.

Ông trời phù hộ, vừa rồi bọn họ còn do dự một chút, không nhất thời xúc động như đám Mặt Quỷ, cho nên hiện giờ bọn họ mới có cơ hội bảo toàn mạng sống.

Cùng lúc đó, Tô Văn Hùng cũng sững sờ.

Ông ta nhìn Trần Hùng bằng ánh mắt dữ tợn, gầm lên: "Chuyện này làm sao có thể? Trần Hùng không phải mày đã…"
"Trúng độc phải không?"
Lúc này bộ dạng của Trần Hùng nào giống với kẻ bị trúng độc.

Vốn dĩ anh uống đến say khướt, nhưng lúc này ánh mắt tràn đầy cảnh giác.


Đồng thời, dáng vẻ như vô lực của anh lại càng thêm hăng hái, trên người tràn đầy hơi thở bá đạo.

Trần Hùng cười nói: "Tô Văn Hùng, nếu ông đã thích diễn kịch như vậy, tôi làm sao có thể quấy rầy hứng thú của ông được, cho nên tôi mới cùng ông chơi một chút.

"
"Kể cho ông nghe một câu chuyện.

"
“Chuyện?” Tô Văn Hùng khó hiểu.

Trần Hùng cười nói: "Lúc trước tôi từng có một người thầy, ông ấy là một lão ăn mày, không chỉ có sức chiến đấu kinh người, mà y thuật của ông ấy cũng vô cùng lợi hại, dùng từ Hoa Đà tái thế để hình dung cũng không hề nói quá chút nào.

"
"Khi đó ông ấy rất thích nghiên cứu các loại độc dược quái dị.

Mỗi khi luyện ra một loại độc dược nào đó, ông ấy thường lấy tôi ra làm chuột bạch.

"
"Lúc đầu, khi bị ông ấy hạ độc tôi luôn cảm thấy vô cùng đau khổ, nhưng mỗi lần tưởng chừng như bản thân sắp bị độc chết, ông ấy lại cứu sống tôi trở về.

"
"Lâu dần cũng quen, mãi cho đến vài năm sau, các người thử đoán xem kết quả như thế nào?"
Nói đến đây,Trần Hùng đột nhiên bật cười, tiếng cười khiến cho đám người Tô Văn Hùng cảm thấy da đầu tê dại.

.