Điện Đức Hoàng

Chương 106: Chương 106





Trên đường đi, Lâm Ngọc Ngân vẫn luôn có cảm giác bất an không yên lòng.

Tuy rằng ngày trước cô đã từng bị nhà họ Lâm coi khinh bắt nạt, nhưng suy cho cùng, cô cũng không nỡ nhìn thấy nhà họ Lâm đi đến bước đường này.

“Cái loại đàn bà không biết xấu hổ đó, có vào tù vẫn còn tốt cho nó lắm.


“Mẹ nói con nghe, con đúng thật là quá lương thiện, nó quá đáng với con như thế mà sao con vẫn còn muốn nói đỡ cho nó vậy Ngọc Ngân?”
Mẹ vợ Lưu Ánh Nguyệt bất bình lên tiếng: “Dũng à, mẹ ủng hộ anh chuyện này, chúng ta phải sớm đến Bắc Giang đón Tết Đoan Ngọ mới phải.


“Anh làm tốt lắm.


Đây là lần đầu tiên Trần Dũng được mẹ vợ khích lệ, trong lòng anh cũng có chút vui mừng.


Trong lúc đó, cha vợ anh Lâm Thanh Dũng lại ra vẻ thần bí, ngoắc ngoắc gọi anh lại gần.

Trần Dũng tiến đến, nhỏ giọng hỏi: “Cha sao thế, làm gì mà thần thần bí bí vậy?
Lâm Thanh Dũng cười cười, dẫn Trần Dũng ra chỗ đầu thuyền, rồi lấy từ trong túi áo ra một bao thuốc lá.

Ông ấy lấy một điếu cho mình, lại đưa một điếu cho Trần Dũng.

Bản thân Trần Dũng rất ít khi hút thuốc, nhưng cha vợ đã đưa thì anh cũng không dám không nhận.

Đốt điếu thuốc lên, Lâm Thanh Dũng hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên vẻ phiền muộn.

“Cha có tâm sự gì sao?” Trần Dũng hỏi.

Lâm Thanh Dũng tiếp tục hút thuốc, lên tiếng: “Dũng à, lần này con đến nhà ông ngoại của Ngọc Ngân, cần phải chú ý một chút.


“Nếu ông ngoại con bé hoặc cậu nó có nói gì không phải, con đừng để bụng nhé.


Trần Dũng hơi giật mình, có cảm giác lời cha vợ vừa nói còn có một hàm ý nào đó, vội vàng hỏi: “Ý của cha là, bên phía ông ngoại cũng giống như bên nhà họ Lâm, có quan hệ không tốt lắm với nhà chúng ta?”
“Cũng không hẳn là như thế.


Lâm Thanh Dũng quan sát Trần Dũng một hồi, rồi nói: “Họ không để ý đến việc con có nhiều tiền hay không đâu, chỉ có ngoại hình này của con, nhìn có vẻ, không được khôi ngô như kỳ vọng.


“Khôi ngô ạ?”
Sau đó, Lâm Thanh Dũng nói qua cho Trần Dũng biết về tình hình bên phía nhà ông ngoại của Lâm Ngọc Ngân.

Ông ngoại của Lâm Ngọc Ngân tên là Lưu Bảo Lâm, khi còn trẻ là một người lính từng ra chiến trường, là một người chiến sĩ chân chính.


Sau khi xuất ngũ, Lưu Bảo Lâm còn mở một trường dạy võ ở Bắc Giang.

Bắc Giang là một thành phố bên sông, vậy nên tính cách của người dân rất mạnh mẽ, một bộ phận không nhỏ đều thích dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.

Hai mươi năm trước, trường dạy võ do Lưu Bảo Lâm mở kia cũng khá nổi tiếng ở Bắc Giang.

Tiếc rằng sau đó Bắc Giang bắt đầu phát triển kinh tế, trường dạy võ đó cũng bị đào thải theo quy luật của tự nhiên, hiện giờ Lưu Bảo Lâm đang nghỉ hưu, nằm nhà hưởng phúc.

Lưu Bảo Lâm có một con trai và hai con gái.

Con trai cả Lưu Mạnh Hùng, cũng là một quân nhân, hiện giờ đang tại ngũ trong đơn vị.

Con gái thứ hai Lưu Ngọc Lan, tuy không gia nhập quân ngũ nhưng cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ điển hình, năm nay đã gần năm mươi tuổi nhưng chưa qua một đời chồng nào.

Đồng thời, Lưu Mạnh Hùng còn có một người con trai tên là Lưu Trọng, là anh họ của Lâm Ngọc Ngân, sau khi xuất ngũ nửa năm trước thì đang chuẩn bị mở một võ quán tại Bắc Giang.

Nói cách khác, cả gia đình này có thể coi là gia đình quân đội.

Cũng vì lý do đó nên tính cách của cả nhà đều cứng rắn kiên cường, coi thường nhất là hạng người thư sinh tay trói gà không chặt.


Trần Dũng lập tức hiểu ý của Lâm Thanh Dũng.

Ông ấy đang lo lắng cho vẻ bề ngoài của Trần Dũng, sợ rằng anh sẽ bị nhà họ Lưu coi thường.

Nói cũng đúng, mới nhìn qua thì tướng mạo và dáng dấp của Trần Dũng thực sự không liên quan gì đến hai chữ khôi ngô tuấn tú.

Trần Dũng rất đẹp trai, nếu trau chuốt ăn diện thêm một chút còn so được với một vài minh tỉnh mới nổi trong giới giải trí.

Dáng người của anh cũng không khôi ngô khỏe khoắn, mặc quần áo lên nhìn rất ra dáng thư sinh.

Nhưng không ai biết được rằng, bên dưới lớp quần áo kia lại chính là một cơ thể săn chắc khỏe mạnh, vô cùng mạnh mẽ.

Mà những vết sẹo và vết đạn bắn trên cơ thể anh, ẩn sau chúng là biết bao chuyện xưa nhuộm đầy máu đây?
Càng không ai biết, đằng sau vẻ ngoài đẹp trai thư sinh của Trần Dũng, là một linh hồn hoang dã như mãnh thú thời viễn GỖ.