Điên Đảo Mộng Tưởng

Chương 53: 53: Đứa Trẻ





Từng luồng khí đen ào ra như thác, bóp nghẹt những sinh vật sống trong căn phòng này.

Cả bà và Minh Nguyệt gần như sắp thở không nổi.

Mẹ của Minh Nguyệt vội lấy ra lá bùa mà ông cậu đã đặc biệt đưa cho mình và căn dặn hãy ấn lên trán đứa bé ngay khi nó chào đời.

Nhưng hiện tại, đầu đứa bé chỉ vừa ló ra một phần, phần trán vẫn còn chưa thấy.
Minh Nguyệt đã được mẹ dặn dò rất kỹ về việc sinh ra đứa con của quỷ.

Nhưng lúc này khi bị bóp nghẹt, cô gần như không còn sức lực, đầu óc cô rất mơ hồ.

Khi hơi thở dần mỏng manh, mẹ Minh Nguyệt cố gắng vươn đôi tay kéo đầu đứa bé ra.
Đôi găng tay ngăn âm khí đã bị xé toạc.

Bà hoảng loạn liều mạng chạm đôi bàn tay trần vào đứa bé.

Cơn đau chợt kéo đến như hàng nghìn mũi kim nhọn đâm lên đôi bàn tay của bà.

Mẹ của Minh Nguyệt cắn chặt môi để ngăn không cho bản thân thở dốc.

Bà đau đớn ngỡ rằng đôi bàn tay của mình đã bị đâm nát.


Phải nhanh lên mới được!
Bà rít qua kẽ răng: “Rặn...!đi...!con...!Nếu không...!chết...!hết...”
Tia lý trí cuối cùng còn sót lại đã kéo Minh Nguyệt trở về.

Cô hét lớn như muốn xé toạc đám âm khí đang vờn quanh cổ mình, dùng sức lực cuối cùng đẩy đứa bé.

Mẹ Minh Nguyệt gấp gáp kết hợp kéo đứa bé.

Âm khí càng lúc càng tăng khi đứa trẻ dần thoát khỏi cơ thể của Minh Nguyệt.

Ngay khi bế được đứa cháu trai của mình, bà nhanh chóng kéo lá bùa dán lên trán nó.

Trong tích tắc âm khí ngút trời chợt bị thu lại và biến mất.
Mẹ của Minh Nguyệt thở phào một hơi, nhưng bà biết để đưa được đứa bé đến thế giới này cả bà và Minh Nguyệt đều phải đánh đổi.
Cháu trai bà chào đời khoẻ mạnh, nhưng sức lực của bà gần như cạn kiệt.

Bà gắng gượng bế đứa bé đến bên cạnh Minh Nguyệt rồi trượt dài xuống bên cạnh giường.

Minh Nguyệt sau khi sinh xong thì chẳng còn bao nhiêu hơi sức để la lớn.
Ở bên ngoài, Đình Bá nghe tiếng đứa trẻ khóc lớn thì lập tức chạy vào.

Trước mắt anh là một mảng lộn xộn và mẹ vợ thì đang nằm bất tỉnh trên sàn.

Anh vội chạy đến kiểm tra bà và nhìn Minh Nguyệt.
Dù rằng không còn hơi sức để nói nhưng cô ấy đang mỉm cười và ôm đứa bé trai được quấn kỹ trong lòng.

Thấy vợ bình an, anh vội vàng dìu mẹ vợ đến ghế và thoa dầu.

Một lúc sau, bà tỉnh dậy, cả nhà thở phào một hơi.
Mấy ngày sau đó, cả nhà ba người lớn một đứa bé sơ sinh quay cuồng trong cuộc sống mới.

Vì sự ra đời của đứa trẻ mà họ cảm thấy bao mệt mỏi đều xứng đáng.

Quả thật, cậu bé giống mẹ mình như đúc, nhất là cặp mắt nên Đình Bá cưng cậu bé lắm, quyết định lấy tên Đình Trường, mong cậu sau này sẽ sống lâu trăm tuổi, hạnh phúc về sau.
Trong khoảng thời gian này, Đình Bá liên tục đi đi lại lại từ quê và thành phố.

Anh tích cực đi làm kiếm tiền và hoàn thành xong bằng cử nhân của mình.

Anh dự định sau khi đứa bé này lớn hơn một chút, cả ba người sẽ quay về nhà của anh, để tiện bề hơn cho việc chăm sóc trẻ nhỏ.


Nhà anh tuy không quá lớn, nhưng có một vườn cây ăn quả rất rộng, rất thích hợp với việc nuôi dạy trẻ.
Kế hoạch của anh là sau một thời gian, khi mọi thứ đã ổn định hơn thì chia sẻ việc này với Minh Nguyệt, đồng thời ngỏ lời với cả mẹ vợ để bà về sống chung với vợ chồng anh.

Cha mẹ của anh đã qua đời, nên mẹ của Minh Nguyệt cũng chính là mẹ của nah.
Ấy mà vừa bước sang tháng thứ hai kể từ ngày Đình Trường chào đời, mẹ Minh Nguyệt lại mắc bệnh nặng, đi khám khắp nơi mà không ra bệnh.

Sức khoẻ của bà dần suy yếu, khó lòng sống lâu.

Bà yếu ớt nằm trên giường, hơi thở càng lúc càng mỏng manh.

Minh Nguyệt đã tự trách rất nhiều vì đã muốn sinh ra đứa con của quỷ.

Chính vì đỡ đẻ cho mình mà mẹ đã bị nhiễm âm khí không thể tẩy sạch.

Cô cứ ngồi bên giường bà, hết chăm sóc rồi lại khóc.
“Lẽ ra con không nên để mẹ đỡ đẻ.” Cô nói trong tiếng nghẹn ngào.
“Mẹ không đỡ cho con thì chẳng ai có thể đỡ cho con.

Nếu không có mẹ thì chắc chắn con và Đình Trường sẽ chết.”
Bà vươn bàn tay xương xẩu và gầy gò ra lau nước mắt cho con gái.
“Không phải lỗi của con, đừng tự trách mình như thế.

Mẹ đã rất vui khi con sinh Đình Trường, đó sẽ là một đứa trẻ ngoan.

Mẹ không trách con, mẹ chỉ đau lòng khi bỏ lại hai mẹ con của con mà ra đi quá sớm.

Nhưng đây là số mệnh của mẹ.”
“Mẹ đừng nói như vậy.


Con sẽ đến tìm ông cậu, chắc chắn ông sẽ có cách giúp mẹ.”
Bà lắc đầu nhìn Minh Nguyệt.
“Ông cậu đã giúp mẹ con mình rất nhiều.

Bây giờ tuổi của ông đã cao, con đừng khiến ông bận lòng thêm nữa, với cả, loại âm khí này cả ông cậu cũng không thể tẩy được.

Ai cũng phải chết, sớm hay muộn gì cũng phải chết.

Nhưng nay cái chết này đã cứu sống được một sinh mạng, nên mẹ cũng an lòng.”
Giờ phút ly biệt cận kề, Minh Nguyệt để Đình Bá ôm Đình Trường vào phòng, chào tạm biệt mẹ Minh Nguyệt lần cuối.

Bà nằm thoi thóp trên giường, thấy hình ảnh cả ba người bên nhau thì hạnh phúc nhắm mắt, vĩnh viễn đi vào giấc mộng ngàn thu.
Lễ tang của bà được tổ chức khép kín, chỉ có người thân bên ngoại đến đốt nhang.

Bầu không khí ảm đạm kéo theo cơn mưa dài dăng dẳng mãi không dứt.

Sau khi mẹ mất, Minh Nguyệt theo Đình Bá về nhà của anh.

Quá khứ là thứ cần phải buông bỏ, để có thể sống tiếp.

Đó là lời căn dặn cuối cùng mà mẹ dành cho cô..