Điên Cuồng Yêu Thầm

Chương 5




Edit: Peach
Beta: Peach
Đám người mới vừa rồi còn tranh cãi đến mức không thể tách ra giờ đây đã yên lặng như tờ, mọi người đều nhìn về phía hiệu trưởng, còn có sắc mặt khó coi của tổ trưởng giáo viên, lập tức không ai dám mở miệng nữa.
"Xảy ra chuyện gì? Đang giờ học sao lại tập trung ở đây? Khối mười hai vừa khai giảng đã tụ tập đánh nhau, nếu chuyện này truyền đi các em đối mặt làm sao với các em khối dưới?"
Hiệu trưởng Hứa quát lớn, ông là một người đàn ông trung niên hết sức nghiêm túc, gương mặt đoan chính thon gầy có dấu vết của năm tháng, tuổi cũng không lớn lắm, khoảng hơn năm mươi, tay chắp sau lưng, giáo huấn đến mức cả tầng lầu cũng nghe được giọng nói của ông.
"Thi đại học chỉ còn mấy ngày nữa mà vẫn còn thời gian đứng đây đánh nhau xem náo nhiệt có đúng không!" Tổ trưởng tức giận, "Ai nói cho tôi nghe, mới vừa rồi tại sao lại cãi nhau."
Tổ trưởng gọi một nữ sinh ban B ông biết ra, nữ sinh kia thấy hết toàn bộ mọi chuyện, ấp úng thuật lại một lần, mặc dù không cặn kẽ, nhưng ngọn nguồn đã được xác thực, chuyện này vốn là học sinh ban F chuyện bé xé ra to, học sinh ban A dù đã xin lỗi nhưng vẫn không chịu, không buông tha dẫn đến làm lớn chuyện.
Hiệu trưởng làm chủ để ban F dời xuống tầng, kết quả ban F lại không chịu thua kém, ghế ngồi chưa nóng đã đi gây chuyện, có thể thấy mặt hiệu trưởng có bao nhiêu khó coi.
Ông trầm mặt, tầm mắt nghiêm khắc lướt qua Bao Nhất Cát cùng mấy học sinh ban F đứng sau cậu, cuối cùng dừng lại trên người Vinh Lam, chữ "Xuyên" giữa mi tâm càng sâu hơn.
*chữ xuyên: 川
Người khác có thể không biết, nhưng trong lòng Vinh Lam biết rõ, đây là điềm báo trước của người sắp nổi giận.
"Những người khác đều về lớp hết đi, cần làm gì thì làm cái đó, Bao Nhất Cát ban F ở lại." Hiệu trưởng Hứa ra lệnh, Vinh Lam đi theo xem náo nhiệt cũng ảo não xoay người, vừa đi chưa được mấy bước, liền nghe được thanh âm làm người khác của hiệu trưởng Hứa lại vang lên, "Học sinh tóc đỏ, em cũng ở lại."
Vinh Lam suy nghĩ một chút, tóc cô không tính là màu đỏ, màu đỏ chẳng qua chỉ là một trong số nhiều màu trên tóc cô thôi, cho nên giả vờ như không nghe thấy, vẫn đi về trước.
"Nói em đó!" Giọng nói sau lưng mang theo vẻ tức giận.
Đám học sinh đang chạy tán loạn như chim xổ lồng không tự chủ nhìn về phía Vinh Lam, ánh mắt như muốn nói 'Chính là nói cậu đó, cậu đừng vờ như không biết', tổ trưởng cũng mở miệng nói: "Vinh Lam, hiệu trưởng bảo em ở lại có nghe thấy không."
Được rồi.
Vinh Lam thầm liếc mắt, không tình nguyện xoay người, sau khi thấy người phía sau liền ngẩn ra.
Lâm Đông Hữu không biết lúc nào không một tiếng động đứng sau lưng cô, nhưng Vinh Lam không cảm kích, cậu cũng không phải là người hai trăm cân mập mạp, căn bản không che cô được bao nhiêu.
Cũng không phải cô chưa từng bị hiệu trưởng giữ lại.
Ánh mắt cô thoáng giao với cậu, nhanh chóng dời đi, không phục nói: "Thưa thầy, không biết thầy có lầm không nhưng tóc em rõ ràng không phải màu đỏ."
Vinh Lam lại mạnh miệng ngay trước mặt hiệu trưởng, đem phản nghịch từ trong xương cốt giải thích một cách tinh tế, những học sinh ngày thường luôn tuân theo quy củ không khỏi bội phục dũng khí công khai cãi lại của cô, còn một số khác lại vui vẻ khi người gặp họa.
Rốt cuộc cũng có người đến xử lý phần tử không tốt này rồi.
"Nói em thì chính là em!" Tổ trưởng thở hổn hển, tự mình dẫn cô đến trước mặt hiệu trưởng, hiệu trưởng liền xụ mặt quan sát vẻ bề ngoài của cô một lần, xem lời nói như vàng: "Đi với tôi."
Vinh Lam không thể làm gì khác hơn ngoài việc đi theo ông, trước khi xuống lầu theo bản năng quay lại, thấy Lý Đinh đứng đằng xa, lo lắng đưa mắt nhìn cô, cách đó hai mét cũng có Lâm Đông Hữu và Cố Phàm nhìn sang, không biết đang nói chuyện gì.
Chắc đang cười nhạo cô gặp xui xẻo đi.
-
Trong phòng học ban A đã lâu rồi chưa ồn ào như vậy.
Mọi người tụ lại một chỗ bàn luận sôi nổi, có mấy nữ sinh ân cần chạy đi hỏi thăm Lâm Đông Hữu, cũng là muốn mượn cơ hội này nói chuyện với cậu.
"Lâm Đông Hữu, cậu không sao chứ? Bọn họ cũng thật là, chỉ đụng nhẹ một cái vậy mà cũng gây chuyện, cậu không cần phải xin lỗi với loại người như bọn họ."
"Dù sao cũng là tôi có lỗi trước." Lâm Đông Hữu không muốn nói chuyện nhiều, dù miệng cười nhưng khuôn mặt hiện rõ vẻ xa cách.
Cậu vẫn là người như vậy, khắp người tỏa ra ánh hào quang, dù là với bạn học cùng lớp cũng luôn lãnh đạm ít nói, chưa bao giờ biểu lộ ra ngoài, nhưng luôn là tiêu điểm khiến người khác chú ý đến cậu, muốn tới gần nói chuyện với cậu, để rồi thất vọng rời đi.
Vinh Trúc ngồi đằng trước, xoay người nhìn Lâm Đông Hữu đang nói đùa với Cố Phàm, vẻ mặt có chút cô đơn.
Cái người Lâm Đông Hữu kia, chỉ biết mở lòng với Cố Phàm thôi.
Bởi vì cả hai người đều cao, Cố Phàm và Lâm Đông Hữu dù không ngồi cùng bàn, nhưng đều ngồi ở hàng cuối cùng, lúc này Cố Phàm cũng không cố kỵ gì, quang minh chính đại ngồi bên cạnh Lâm Đông Hữu, nhìn nụ cười không đoán được của cậu.
Có thể nhìn ra được tâm trạng cậu rất tốt.
*không biết do mình edit chưa chuẩn hay như nào mà cứ thấy tím tím kiểu gì :)))))
"Vinh Lam gặp phải xui xẻo mà cậu còn cười." Cố Phàm đụng Lâm Đông Hữu một cái, "Ai, nghĩ gì vậy, nói một chút xem, vui một mình không bằng mọi người đều vui."
"Tớ đang nghĩ..." Nụ cười nơi khóe miệng của Lâm Đông Hữu có thể so với ánh mặt trời ngày xuân, bây giờ cậu là một thiếu niên rất ấm áp, "Khi nào chiếc lông chim kia xuất hiện."
-
Vì nghĩ cho lòng tự trong của Vinh Lam, hiệu trưởng Hứa dẫn cô đến một tầng ít người, là một chỗ vô cùng thích hợp cho việc giáo huấn.
Hiệu trưởng Hứa nhìn Vinh Lam đang thoải mái đứng đó liền sôi máu, quát lên: "Đứng thẳng lại cho ta!"
Vinh Lam không thể làm gì khác, đứng thẳng lại, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ không phục: "Chú Hứa, hai năm không gặp, có cần thiết vừa thấy mặt đã giận như vậy không."
Bị cô thân mật gọi là 'chú Hứa', cơn giận của ông liền nguôi bớt nhưng mặt vẫn nghiêm túc, hiển nhiên vô cùng không thích bộ dạng hư hỏng của cô hôm nay: "Ở trong trường thì kêu ta là hiệu trưởng."
"Tuân lệnh, hiệu trưởng." Ngoài miệng kêu 'hiệu trưởng' nhưng biểu tình Vinh Lam vẫn không chút cung kính.
Hiệu trưởng Hứa làm sao lại không biết cô đang qua loa lấy lệ, đau lòng một trận, trong quá khứ đứa trẻ này rât xuất sắc, tại sao hôm nay lại biết thành như vậy, nếu như mẹ cô nơi suối vàng biết được, thì không biết sẽ tức giận thay hay đau lòng.
"Mái tóc tốt như vậy, khuôn mặt đẹp như vậy, sau con lại phá hỏng đi thế." Ông bắt đầu quở trách từng thứ một, "Con nhìn bộ dáng này của con đi, Nhất Trung còn tìm được ai như con sao."
Thấy Vinh Lam cố chấp quay mặt, lửa giận của hiệu trưởng Hứa liền bốc lên ba trượng*: "Con mang bộ dáng này vào cửa trường Nhất Trung không cảm thấy xấu hổ sao?"
*trượng: đơn vị đo chiều dài, 1 trượng bằng 10 thước.
"Không xấu hổ." Vinh Lam cười hì hì, rốt cuộc cũng phản ứng, "Ba con quyên góp cho trường cả một tòa nhà, trường còn treo bảng hoan nghênh con nữa."
Hiệu trưởng Hứa trợn mắt nhìn cô hít thở sâu, biết đứa nhỏ này đang trong thời kì thanh xuân phản nghịch, có mắng cô cũng vô dụng, dùng cách giáo dục thô bạo sẽ chỉ khiến cô đóng cánh cửa lòng mình càng chặt hơn, đây là một đứa bé ngoan, chẳng qua mấy năm nay gia đình xảy ra chuyện, nếu kiên nhẫn dạy dỗ, hẳn còn có thể kéo cô về từ con đường sai lầm.
Nói cho cùng đây là một đứa bé tội nghiệp, không chống lại được thế giới, chỉ có thể dùng cách hủy đi chính mình để biểu đạt sự phản kháng.
Ông dẫn Vinh Lam xuống tầng, đến vườn hoa nhỏ, tìm một ghế đá ngồi xuống. Bao bọc trong cảnh xuân, hai người không ai lên tiếng. Nhưng không khí rất thoải mái, hiệu trưởng Hứa muốn thông qua phương thức ôn hòa này trò chuyện với cô.
"Nói đi, rốt cuộc là tại sao?" Ông tháo uy nghiêm xuống, bây giờ ngồi kế Vinh Lam là chú Hứa quen thuộc của cô, "Mẹ con thấy con thành như vậy sẽ đau lòng."
"Đừng nói về mẹ với con, người chết sẽ không đau lòng." Mặt nạ trên mặt Vinh Lam xuất hiện một kẽ hở, lộ một mặt yếu ớt.
Hiệu trưởng Hứa than thở: "Rất hận bà ấy sao."
Vinh Lam không nói lời nào, chua xót nhìn chằm chằm bông hoa nhỏ nở rộ trên bụi cây cách đó không xa, cô liều mạng ngăn nước mắt chảy xuống, tuyệt không biến thành người phụ nữ chỉ biết khóc như mẹ cô: "Bà ấy hèn nhát, hèn nhát không biết chống lại người khác."
"Cho nên con liền biến bản than mình thành dáng vẻ như quỷ này sao?" Hiệu trưởng Hứa tận lực khiêu khích cô.
"Con đây là đang tự vệ!" Vinh Lam không thể nói lại ông, thở hổn hển nói thật, "Bà ngoại nói, động vật nhỏ trong rừng đều có cách tự vệ của riêng mình, bây giờ con không có năng lực chống lại, cho nên phải học cách sinh tồn trước."
Hiệu trưởng Hứa đột nhiên hiểu ra tại sao cô lại triệt để thay đổi mình như vậy, hỏi vấn đề mình luôn giấu trong lòng: "Mẹ kế đối với con không tốt sao?"
Nự cười Vinh Lam khổ sở, mặt nạ trên mặt ngày càng biến mất: "Chưa nói đến việc có tốt hay không, mọi người đều là vì sinh tồn thôi, bà ta lúc nào cũng muốn ăn tươi nuốt sống con, bây giờ con chưa thể cắn chết bà ta được, chỉ có thể để cho bà ta buông lỏng cảnh giác thôi."
Cô dùng giọng nói ung dung để nói về tình hình hiện tại của mình, hiệu trưởng Hứa nghe toàn bộ, nhưng không cảm nhận được mùi vị gì, những cô gái ở cái tuổi này phần lớn là ngây thơ hồn nhiên, nhưng Vinh Lam đã sớm mất đi cái hồn nhiên trong sáng, có một mẹ kế cặn bã, đem cô làm cái đinh trong mắt, có thể tưởng tượng được cuộc sống bây giờ của cô như đang đi trên lớp băng mỏng.
"Lúc này che giấu là đúng, nhưng không cần dùng cách quyết liệt như vậy." Hiệu trưởng Hứa nói, "Coi như con đem mình giấu đi, dã thú cũng biết con đang ở chỗ nào thôi, nên lúc nào cần tấn công thì tấn công, muốn sống sót thì suy nghĩ một chút xem dã thú sợ cái gì."
Ông cười một tiếng: "Kẻ địch của địch là bạn, nếu con có thể nắm giữ được cả hai thì có thể sống thoải mái hơn."
Chân mày Vinh Lam nhíu chặt, nghiêm túc nghiền ngẫm lời nói của ông, cô biết ông có ý gì, thứ mẹ kế Cảnh Na kiêng kỵ là ba cô, mặc dù mấy năm nay sóng gió mãnh liệt, bà ta nói gì ba cô cũng nghe, chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do bà ta quyết định, thế nhưng sâu trong đáy lòng ông vẫn xem thường hoàn cảnh xuất thân thấp hèn của Cảnh Na, cho nên lúc ông bùng nổ hôm đi ăn cơm đó, trong lời nói cũng toát ra sự xem thường.
Vinh Lam đem mình dày vò thành một nữ sinh xấu xí, một mặt để cho mẹ kế biết cô không phải Vinh Lam của quá khứ nữa, sẽ không vội vã gửi cô đến trường nữ sinh khiến người ta hư hỏng, một mặt khác chủ yếu để khiêu khích ba cô, trừ việc để cho ba cô khó chịu, cô cũng không tìm được cách nào để trả thù ông.
Bởi vì tất cả bất hạnh của cô đều do ông gây ra, cho nên ông chỉ cần tức giận cũng có thể khiến cô vui cả ngày.
Chú Hứa đã nhắc nhở cô, nếu như hai con dã thú cùng liên minh, vậy thì lúc cô gặp xui xẻo sẽ càng đến nhanh hơn.
"Đâu có động vật nào trong rừng là thông minh nhất đâu." Hiệu trưởng Hứa kéo Vinh Lam từ trong suy nghĩ ra ngoài, cô không hiểu nhìn ông.
"Động vật thông minh nhất, có thể khơi mào sức chiến đấu của dã thú, nếu như có thể để cho bọn họ lưỡng bại câu thương*, con có thể là vua của rừng rậm." Hiệu trưởng Hứa lấy ngón trỏ chỉ vào đầu, "Muốn thế thì cần phải có cái này."
*lưỡng bại câu lương: cả hai bên đều thiệt hoặc hai hổ cắn nhau con què con bị thương, nôm na là thế.
Hẳn là nói có đầu óc.
Vinh Lam không trả lời.
Hiệu trưởng Hứa biết người bên cạnh là cô gái thông minh, cũng không nhiều lời nữa, ông lại khôi phục lại dáng vẻ uy nghiêm: "Trăm năm vinh dự của Nhất Trung đều gắn trên người mỗi học sinh, nếu chú là hiệu trưởng, sẽ không để cho bất kì học sinh nào làm trái nội quy, con cũng không được ngoại lệ. Ngày mai chú không muốn nhìn thấy bộ dáng như quỷ này của con nữa."
Vinh Lam bĩu môi, lúc này không mạnh miệng nữa.
Kết thúc cuộc nói chuyện, hiệu trưởng Hứa chuẩn bị trở về phòng làm việc, Vinh Lam dừng bước.
"Chú Hứa."
Hiệu trưởng Hứa xoay người, Vinh Lam nhìn ông, có chút xung động mở miệng: "Mẹ con là người phụ nữ ngốc nhất thế giới, tại sao ban đầu bà ấy lại không chọn chú?"
Vẻ ôn nhu tựa như dòng nước chảy, trên mặt hiệu trưởng Hứa luôn nghiêm khắc giờ lại lộ ra nụ cười hòa ái, ông chắp tay sau lưng không nói lời nào, chỉ "ừ" một tiếng.
"Con sẽ không giống mẹ đâu." Không biết Vinh Lam đang nói với ông, hay là đang thầm nhấn mạnh cho mình.
Hiệu trưởng Hứa vẻ mặt ôn hòa gật đầu: "Ừ, chờ con trưởng thành, sẽ muốn chọn ai thôi."
"Không! Ai con cũng không chọn!" Vinh Lam chắc chắn, khuôn mặt kiêu ngạo lại kiên định, "Con chọn chính con, Vinh Lam, chỉ dựa vào mình!"
Nói xong, cô đắc ý cười, nhanh chân chạy lên lầu, chỉ để lại giọng nói quanh quẩn.
Hiệu trưởng Hứa nhìn cô rời đi, lắc đầu một cái: "Đứa trẻ cố chấp."
-
Vinh Lam ngẩng đầu ưỡn ngực trở về lớp học, lúc đi qua ban A, tầm mắt mọi người đều bị cô hấp dẫn, thấy cô bị mắng mà mặt không đổi sắc, mấy nữ sinh đám Giang Du trong tối ngoài sáng nói nữ ma đầu ban F này bướng bỉnh, muốn loại bỏ cũng không được.
Yêu nghiệt khẳng định còn phải tiếp tục gieo họa năm trăm năm nữa.
Cố Phàm chọc Lâm Đông Hữu, bát quái hỏi: "Lông chim không xuất hiện, không thất vọng sao?"
Lâm Đông Hữu nhìn cửa sổ trống không ngoài hành lang, cười một tiếng không trả lời, mà lúc này, Vinh Trúc dè dặt cầm một quyển sách luyện tập vi tích phân tới, cô đã tự học phần số của đại học, nhưng có nhiều chỗ không biết nên rất mệt mỏi, dù có vắt hết óc suy nghĩ cũng không ra.
"Xin lỗi, Lâm Đông Hữu, cậu có thể giảng cho tớ mấy bài về vi phân được không?" Tròng mắt Vinh Trúc long lanh, thanh âm mang theo mấy phần nhút nhát.
"Không thành vấn đề." Lâm Đông Hữu hào phóng nhận lấy cuốn sách của cô, đầu lớp mười một cậu đã sớm học xong phần số của đại học, những con số này đối với cậu chỉ là một đĩa thức ăn.
Mới vừa chuẩn bị giảng bài, ban F bên cạnh liền trở nên ồn ào, thậm chí có nam sinh hét lên như tiếng sói hú, bọn họ đều đang chúc mừng Vinh Lam vừa khai giảng đã bị mắng, vẫn là hiệu trưởng vẫn chưa đạt tới trình độ, mắng xong mà mắt không đỏ không khóc nhè, đúng là chiến binh đích thực!
Hai lớp chỉ cách nhau một bức tường, các bạn học ban A đang làm bài không khỏi trố mắt nhìn nhau, được rồi, sau này chuyện như thế này sẽ thường xuyên xảy ra, tập làm quen thôi.
Vinh Lam nghe các bạn học nói chêm vào chọc cười, vừa ngồi xuống không bao lâu, chủ nhiệm lớp liền tiến vào, là một người phụ nữ chưa đến ba mươi họ Cố, tính cách mềm mại, cho nên trước kia không có biện pháp với Vinh Lam, đối với hành vi của cô cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt.
Trên tay cô đang cầm một chai dầu tẩy trang của Shu Uemura còn có một tuýp sữa rửa mặt, đưa tới trước mặt Vinh Lam: "Đi tẩy trang đi, hiệu trưởng đã lên tiếng rồi, sau này không được trang điểm khi vào trường nữa." Chủ nhiệm liếc mắt nhìn mái tóc của cô, "Còn nữa, nhuộm lại tóc đi, phải là màu đen đấy."
"Cô, em không có tiền nhuộm." Vinh Lam vừa trang nghiêm lại láu cá nói về vấn đề của nữ sinh.
"Tớ tớ tớ." Người vừa sống sót sau lần giáo huấn vừa nãy Bao Nhất Cát giơ tay, "Vinh Lam tớ có tiền, tớ cho cậu mượn!"
"Có tiền nhuộm nhiều màu như vậy mà không có tiền nhuộm đen sao?" Cố lão sư cười khanh khách, xem ra tâm tình không tệ, "Cô đã tính được sương sương tiền nhuộm tóc của em rồi đấy. Trước tẩy trang khuôn mặt trang điểm theo kiểu Gothic* của em đi, xong rồi nhuộm tóc về lại màu đen, ban F chúng ta bởi vì mái tóc này của em mà thành lớp học nổi tiếng nhất trường rồi đấy."
"Cố lão sư." Lý Đinh chen vào, "Cô có tin không, khi cậu ấy tẩy trang xong chỉ làm cho lớp chúng ta càng thêm nổi tiếng thôi."
Cố lão sư nhìn chằm chằm khuôn mặt của Vinh Lam, thâm ý cười: "Vịt con xấu xí mau đi đi, để cho lớp chúng ta thấy một hình dáng thiên nga trắng của em."
-
Khi Vinh Lam lần nữa đi qua ban F, như thường lệ lấy được không ít ánh mắt khinh bỉ, lần này cô không đi qua luôn nữa, mà quay đầu lại, dùng ánh mắt cao ngạo của cô quét qua từng người của ban A, khi cô thấy Vinh Trúc đang ngồi bên cạnh Lâm Đông Hữu, đầu để rất gần, mà Lâm Đông Hữu thì cúi đầu, ra sức giảng đề cho Vinh Trúc.
Khóe miệng Vinh Lam nhếch một cái, hình ảnh nữ sinh nam sinh cùng nghiêm túc học tập thật đúng là bổ mắt.
Không phải đã thề là không bao giờ nói chuyện với Lâm Đông Hữu sao? Đây là cái gì? Bằng mặt không bằng lòng?
Cô vào nhà vệ sinh nữa, cẩn thận tẩy trang, đây là chuyện đầu tiên cô cần làm khi vào phòng, cô không ngốc, suốt ngày trang điểm đậm, làn da cả ngày không được thông thoáng, sớm muộn gì cô cũng trở thành "nữ sinh xấu xí" trong miệng người khác thôi.
Ở thế giới hiện thực này, con gái phải có giá trị nhan sắc mới có chỗ ỷ lại, cho nên cô không cho phép mình trở nên xấu xí, càng không thể để thua những đứa con gái của nhà khác.
Sau khi rửa mặt xong, cô nhìn khuôn mặt ướt sũng của mình trong gương, khá tốt, làn da tương đối thô ráp so với lúc trước một chút, nhưng cô biết cách chăm sóc, chỉ cần dưỡng một thời gian thì làn da có thể khôi phục lại trạng thái trước kia.
Vinh Lam hài lòng cười một tiếng, lúc này chuông tan học đột nhiên vang lên, giờ tan học báo hiệu đã kết thúc một ngày nữa của khối mười hai.
Vinh Lam rất mong đợi biểu tình xuất sắc của Cảnh Na khi bà ta thấy một khuôn mặt y như đúc mẹ cô, nghĩ như vậy liền không kịp chờ đợi muốn ngay lập tức về nhà.
Cô xoay người, đi trên hành lang thật dài, trở lại ban F.
Lầu ba có tổng cộng bốn lớp, học sinh đang chen chúc nhau ra ngoài, trên lối đi nhỏ đầy ắp người, khi thấy một nữ sinh tóc đỏ với biểu tình lãnh ngạo đi tới, tất cả mọi người như bị điểm huyệt mà đồng thời yên tĩnh, mỗi một ánh mắt khiếp sợ không tự chủ được đi theo mỗi bước chân của cô, các nam sinh kinh diễm khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp như tiên nữ, tất cả mọi người đều trở nên ngơ ngác.
Đã rất lâu chưa được nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ như vậy, đều nói vẻ đẹp của mỹ nhân toát ra từ trong xương, nhưng cô gái trước mặt này, bất luận là vẻ đẹp từ trong xương hay vẻ bề ngoài đều là trăm năm khó gặp.
Trên mặt cô còn ướt, khuôn mặt tròn trịa, làn da trắng nõn, trên mắt còn được đính hai chiếc quạt mỹ lệ, ngoại trừ đôi mắt, thứ xinh đẹp nhất trên mặt cô chính là lỗ mũi, còn vương một giọt nước tựa như bướu lạc đà, chính diện mượt mà, góc nghiêng hoàn hảo, môi không dày cũng không mỏng, tổng thể gương mặt như tranh vẽ, để cho người khác tham lam nhòm ngó, chỉ có thể dùng một chữ để hình dung vẻ đẹp của cô: kinh diễm.
Mái tóc của cô nếu ở trên đầu người khác thì chẳng khác gì thảm họa, thế nhưng khi phối hợp với gương mặt thanh thuần của cô, cùng với ánh mắt sắc bén, sinh ra một hiệu ứng kỳ dị nhưng tuyệt đẹp. Khi cô đưa tay lên vén phần tóc ướt, liền tản ra một cỗ quyến rũ lại phong tình.
Lúc này cô như một nữ vương, dưới chân là quần hạ chi thần, mỗi người đều vì sự xuất hiện của cô mà quên đi hô hấp, quên mọi thứ xung quanh.
Trong mắt chỉ có cô.
Vinh Lam biết rất nhiều người đang nhìn mình, bất quá cô cũng đã quá quen thuộc với những ánh mắt này, lúc đi theo bà ngoại, cô đang học ở một trường cao trung được tín nhiệm từ xưa, rất nổi tiếng, hai ngày đầu đã có ba nam sinh xa lạ đến trước cửa phòng học lớp cô, nghe các nữ sinh nói, đều là đến ngắm cô.
"Vinh Lam cậu là nữ sinh xinh đẹp nhất của trường chúng ta, nhớ kỹ cậu là tiên nữ là hoa khôi, ngàn vạn lần không nên chú ý đến mấy con chó mặt xệ." Các bạn học thường xuyên nói đùa với cô.
Thấy con ngươi của các bạn học sắp rớt xuống đất, trong lòng Vinh Lam buồn cười, cô giơ tay lên vuốt vuốt vài lọn tóc bù xù trên vai, nếu như không trang điểm thành quỷ dọa người, vậy thì triệt để biến hình một chút, trở về làm tiên nữ cũng được lắm.
Lúc suy tính xem thử muốn đến đâu làm tóc, cô đã đi đến ban A.
Lâm Đông Hữu vẫn còn ở lại giảng khái niệm cuối cùng cho Vinh Trúc, cô cố hết sức lắng nghe, cậu không thể làm gì khác hơn là nói lại một lần nữa. Lúc này Cố Phàm chợt xông vào: "Đông Hữu mau nhìn! Lông chim kìa!"
Lâm Đông Hữu trong lòng động một cái, phản xạ theo điều kiện ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ.
Cậu lập tức nhìn đến ngây người.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Đông Hữu học trưởng: Xong rồi, bí mật vợ là tiên nữ bị người khác phát hiện rồi...
____________________________________________ 
*Trang điểm kiểu Gothic: