Điên Cuồng Yêu Thầm

Chương 1




Edit: Peach
Beta: Peach
Tháng hai ở thành phố A vẫn còn sót lại cái lạnh của mùa đông, cành non chưa thể đâm chồi, mưa xuân đã liên tục không ngừng trong nửa tháng nay, làm tâm trạng cả một ngày của con người cũng khó chịu theo, gần như đã quên đi sự khô ráo.
Giờ cơm chiều xuất hiện một cơn bão, đối với mỗi người mà nói đều là một trận cực hình.
Ngoại trừ Vinh Lam.
Lúc này trên mặt cô không có chút cảm xúc, ngồi một góc trên cái bàn ăn lớn, có lòng tốt ngước mắt lên thưởng thức cảnh tượng phong phú trước mặt. Người ba ruột thịt Vinh Du Hằng của cô vì trên phương diện làm ăn không thuận lợi nên đang nổi trận lôi đình, ngồi cạnh ông là Cảnh Na, cả người bà như viên ngọc quý, miệng giật giật muốn khuyên bảo chồng bớt giận, cuối cùng vẫn tức thời im lặng không lên tiếng, Vinh Lam cười nhạt, người đàn bà này lúc này lại biết trọng lượng của mình.
"Tôi đã chuẩn bị lâu như vậy, trong thành phố A này ai lại không biết mảnh đất ở khu nhà máy điện Thành Nam kia là của Vinh Du Hằng tôi, vậy mà, tên khốn Lâm Hoài Khánh kia nói cướp là cướp, người như ông ta sao không mau xuống địa ngục đi!" Vinh Du Hằng tức giận chỉ trích, biểu cảm giống như sát thần đến từ địa ngục, cuối cùng cũng không có tâm trạng ăn cơm, đập mạnh đôi đũa lên miệng bát, Vinh Viện Vinh Trúc đang ngồi bên cạnh Vinh Lam run lên một cái, hai chị em câm như hến cúi đầu xuống thấp, tránh tự chuốc hoạ vào thân, cố gắng không tiếp xúc ánh mắt với ông.
Thế nhưng Vinh Lam một chút cũng không sợ, mặc dù cô rất muốn ngẩng đầu lên thưởng cho Vinh Du Hằng một nụ cười giễu cợt, đáng tiếc là cô đã qua giai đoạn hành động theo cảm tính rồi, ở cái nơi lạnh lẽo được gọi là "nhà" này, cô sẽ không bao giờ làm chuyện không có lợi với mình.
"Ở Thành Nam là chỗ dành cho mấy thấp hèn, Lâm Hoài Khánh muốn lấy thì cứ để ông ta lấy, xem như là bố thí cho ăn mày." Cảnh Na tự cho là đúng mở miệng nói, hoàn toàn quên mười mấy năm về trước bà cũng là một người thấp hèn, dựa vào việc phá hoại gia đình người khác mà ngồi lên vị trí Vinh phu nhân đến bây giờ.
"Phụ nữ như bà thì biết cái gì?" Ngay trước mặt con cái, Vinh Du Hàng không chút lưu tình mắng bà kiến thức nông cạn, thậm chí còn chỉ vào mặt người vợ kém hơn mình mấy tuổi nói, "Mảnh đất này cũng giống như bà vậy, mười mấy năm trước thân phận của bà là gì, bây giờ thân phận của bà là gì, nhìn lại những thứ bà đang mặc trên người đi, giá trị con người bà tăng được bao nhiêu?"
Trong phòng ăn trừ ba người con gái, còn có người giúp việc, từ ngày Cảnh Na lên làm phu nhân, ở nhà tác oai tác quái, không ngờ lại bị chồng lật lại chuyện cũ, trên mặt không khỏi có chút khó chịu, cặp mắt nhất thời đỏ lên: "Tôi là loại đàn bà không có kiến thức đấy, không ngại vất vả sinh con gái cho ông, đã không được gì lại còn phải chịu khổ..."
Bà làm bộ lau nước mắt, con gái Vinh Trúc không chịu được cảnh mẹ mình bị uỷ khuất, cả gan nhỏ giọng bảo vệ: "Ba, ba không nên nói mẹ như vậy..."
Vinh Viện bên cạnh cứ như người câm, nhát gan yên lặng, liền bị Vinh Trúc đá một cái dưới bàn, lúc này mới mở miệng phụ hoạ: "Đúng vậy ba, mẹ sẽ buồn..."
Ngay cả người không có địa vị trong nhà là Vinh Viện cũng lên tiếng nói hộ Cảnh Na, người trầm mặc từ đầu tới đuôi như Vinh Lam cũng cảm thấy khó xử, Cảnh Na lau nước mắt, giả vờ từ ái đứng lên múc canh cho con, tựa hồ như trấn an nói: "Tâm trạng của ba các con hôm nay không tốt, các con đừng để lời nói của ông ấy trong lòng, khai giảng ngày mai nhất định phải vui vẻ..."
Vinh Viện cảm kích nói: "Cảm ơn mẹ." Muỗng canh nhanh chóng đưa đến trước miệng bát Vinh Lam, cô nhanh chóng đưa tay lên che, sắc mặt không thay đổi từ chối: "Không cần, canh giá tôi không uống được."
Cảnh Na ngượng ngùng thu tay lại, gương mặt được trang điểm tinh tế lại mơ hồ lộ ra chút uỷ khuất.
Vinh Trúc nhìn thấy được sự không vừa lòng của cô, an tĩnh uống chén canh mẹ vừa múc, dáng vẻ nhu mì, vẫn là bộ dáng khéo léo đó.
Vừa rồi hai cô con gái vì Cảnh Na xin tha thứ, Vinh Du Hằng mới ý thức được mình nhất thời thất thố, vừa bình tĩnh lại không lâu. Mắt lại thấy con gái lớn Vinh Lam cự tuyệt lòng tốt của Cảnh Na, không khỏi tức giận, nhìn kỹ lại ba cô con gái, Vinh Trúc xinh đẹp Vinh Viện khôn khéo, tư thế ngồi có khí chất của con nhà giàu, khi so sánh với Vinh Lam thì cô không khác gì thằng hề trong rạp xiếc, mái tóc dài nhuộm không biết bao nhiêu màu, đỏ tím rồi xanh, thậm chí còn có mấy cọng màu xanh lá nhức mắt, lộn xộn xoã trên bờ vai, trên mặt còn trang điểm ám khói khó coi, quầng thâm quanh mắt, son môi màu đỏ, quần áo trên người căn bản không được gọi là "quần áo", nếu nói là bao bố thì cũng không khác biệt lắm, ánh mắt bất mãn của Vinh Du Hằng lướt qua vài cái đinh trên tai Vinh Lam. Người con gái trước mặt khác xa so với trí nhớ của ông, nhất thời lửa giận lại bùng phát, thậm chí còn giận hơn việc bị kẻ thù cướp đi mảnh đất.
"Con uống canh cho ba!" Vinh Du Hằng vỗ lên bàn một cái, cái bàn phát ra tiếng" rầm rầm" vang dội, ông hung ác trợn mắt nhìn Vinh Lam, "Con nhìn con đi, cái dáng vẻ bây giờ của con là cái dáng vẻ gì! Nói là con gái của Vinh Du Hằng ba, ba cũng xấu hổ giúp con!"
"Ngại bị xấu hổ thì đừng nói ra." Đối mặt với cơn tức giận như cuồng phong của ông, khoé miệng Vinh Lam lộ ra một tia châm chọc, "Dù sao con gái ba nhiều như vậy, cũng không kém con một chút nào."
Vẻ bề ngoài sắc bén, lúc bị chỉ trích thì luôn duy trì thái độ đúng mực, khiến cô khác biệt với tất cả mọi người trong nhà.
"Con..." Vinh Du Hằng bị thái độ này của con gái kích thích đến mức muốn hất bàn, nhưng khi đối mặt với cô lại có chút áy náy, hít sâu một cái ra lệnh, "Khai giảng ngày mai, con đi nhuộm lại tóc đen cho ba! Còn nữa, tẩy trang đi, mỗi ngày cứ như con quỷ vậy, con là đang ngại bị người khác ghét chưa đủ nhiều sao?"
Đôi mắt bình tĩnh của Vinh Lam lướt qua nụ cười vui sướng khi người gặp hoạ trên mặt mẹ kế, người ba nóng nảy khắc nghiệt, còn có hai con người chảy cùng nửa dòng máu với cô, nhưng bởi vì cô bị mắng nên trên mặt em gái mơ hồ có sự sảng khoái, trên mặt cô có chút khinh miệt, cười: "Con cho hai em gái làm nhân vật chính, như vậy không phải rất tốt sao? Sau này Vinh Trúc Vinh Viện gả cho gia đình giàu có, ba người nói không chừng còn phải cảm ơn con."
"Dì Cảnh, dì đến lúc đó cũng đừng quên cảm ơn con một tiếng nha." Khuôn mặt trang điểm màu khỏi hướng về phía Cảnh Na, bờ môi màu đỏ chót cộng thêm mái tóc đủ màu, như quỷ đến đòi nợ, khuôn mặt được bảo dưỡng tốt của Cảnh Na khẽ trầm đi.
"Chị, em còn nhỏ, sao có thể cả ngày suy nghĩ chuyện đấy được." Vinh Trúc mặt đầy vô tội xuyên tạc lời Vinh Lam, "Em và Viện Viện còn nhỏ, mấy tháng nữa đã phải thi vào trung học, trong lòng bọn em chỉ có chuyện này thôi."
Câu nói vô tâm của Vinh Trúc như đang nhắc nhở Vinh Du Hằng, trong cái nhà này không ai có thể không nghe lời ông, ông khí phách nói: "Con gái Vinh Du Hằng ba đương nhiên phải gả cho gia đình giàu có, chẳng qua là mấy người các con nghe đây, con trai nhà giàu trong thành phố A này các con thích ai cũng được, duy chỉ có con trai Lâm Hoài Khánh là Lâm Đông Hữu, các con đừng bao giờ mơ tưởng đến, Vinh gia ta cùng Lâm gia không đội trời chung, Vinh Du Hằng ba có chết, cũng không làm sui gia với loại người như Lâm Hoài Khánh!"
"Đặc biệt là con, Lam Lam." Ánh mắt Vinh Du Hằng không chút độ ấm nhìn đứa con gái lớn phản nghịch, "Con phải giữ khoảng cách với tên tiểu tử Lâm Đông Hữu kia."
Trong ba cô con gái, Vinh Du Hằng chỉ nhắc nhở cô, đối với lần này Vinh Lam không kiềm chế được "A" một tiếng: "Ban F cách ban A cũng không xa."
"Nếu muốn giữ khoảng cách, thì ba đi nói chuyện với bạn cùng lớp Lâm Đông Hữu đi." Khoé mắt Vinh Lam lướt qua nhìn sắc mặt cứng ngắc của Vinh Trúc, đẩy bát một cái đứng lên, "Con no rồi."
"Con uống canh chưa?" Vinh Du Hằng trừng mắt hỏi.
"Nói rồi, không uống." Cô hoàn toàn không để ý tới tiếng gầm thét của ông sau lưng, sải bước lên cầu thang, tiếng Vinh Trúc đằng sau lưng đang giải thích truyền tới, "Ba, con rất nghe lời, con cùng Lâm Đông Hữu cho tới bây giờ vẫn chưa nói một câu, trong lòng con chỉ có học tập, cùng nam sinh nói chuyện rất ít, nếu ba không tin, Viện Viện có thể chứng minh cho con."
"Đúng vậy chồng, anh cũng đừng nghe những người khác nói bậy, tiểu Trúc là đứa nghe lời nhất trong nhà, anh không tin ai cũng không thể không tin tiểu Trúc a." Cảnh Na bên cạnh kẹp dao giấu kiếm thay con gái nói chuyện.
"Được." Vinh Du Hằng như con trâu già kêu lên, "Tôi dĩ nhiên yên tâm về tiểu Trúc, người tôi không yên lòng nhất không phải là..."
Ông không nói tiếp nữa, lúc này Vinh Lam trên cầu thang lãnh đạm hừ một tiếng, không nghĩ tới lại nghe được những lời nói kia, cô bước thật nhanh lên lầu.
Trở lại phòng mình, một giây sau khi cánh cửa đóng lại, Vinh Lam dựa vào cửa thở phào, tâm trạng vốn căng thẳng dần buông lỏng, giống như là vừa đánh xong một trận kịch liệt, nặng nề mệt mỏi, cô đứng đấy không buồn nhúc nhích.
Giống như đang nằm mơ, cô lại trở về chỗ này, ngôi nhà trong quá khứ tràn đầy sự ấm áp, sau khi mẹ cô qua đời, đã trở thành ác mộng của cô, cô đã chạy trốn một lần, nhưng lại bị một đôi bàn tay bắt trở lại.
Cô bây giờ, mỗi ngày đều phải mang mặt nạ, mới không còn bị ma quỷ trong nhà nuốt chửng.
Vinh Lam đứng lên, đi lấy sách vở khai giảng ngày mai phải dùng đến, một tấm hình rơi ra từ trong máy tính xách tay, cô nhìn cô trong tấm hình vừa cười vừa ôm bà ngoại, hận không thể mọc cánh từ cửa sổ bay ra ngoài, bay đến đại dương bên kia, nhào vào trong ngực bà ngoại.
Sau bốn năm đầu mẹ cô tự sát qua đời, người tình Cảnh Na nhiều năm của ba cô, mang theo một đôi con gái, tiến từng bước thành Vinh phu nhân, ngày bà ta bước chân vào cửa, thì những ngày tốt đẹp của thiên kim Vinh gia chân chính là cô hoàn toàn chấm dứt. Qua nửa năm khổ cực, lúc nghỉ hè lớp mười khi cô chuẩn bị đăng ký vào Nhất Trung, ông ngoại bà ngoại tìm cớ mang cô đi, ba cô ngại ông ngoại đã từng là chủ tịch thương hội, mới miễn cưỡng để cô đi.
Cô sống vui vẻ với ông bà ngoại được hai năm, nhưng năm ngoái thì ông ngoại cô qua đời, thân thể của bà ngoại bỗng nhiên cũng yếu đi, người cậu duy nhất trong nhà cố gắng giữ vững tinh thần đưa bà ngoại di dân ra nước ngoài, cô đã là vị thành niên nhưng bởi vì ba cô kiên quyết không cho cô di dân, nên cô chỉ có thể về đây.
Khi cô nghe nói không được ở chung với bà ngoại, Vinh Lam thiếu chút nữa đã sụp đổ, ôm bà ngoại khóc rất lâu: "Con không muốn xa bà, con không muốn về, người phụ nữ kia sẽ từ từ giết chết con, giống như giết chết mẹ vậy..."
"Giết mẹ con chính là bệnh trầm cảm, nhưng người phụ nữ kia, còn có ba con, đều là đồng loã." Lúc ấy bà ngoại từ ái xoa đầu cô, sau đó lại thành thật nói cho cô nghe.
"Ông bà già rồi, sức để gặp mẹ con cũng không có, việc duy nhất có thể làm chính là đưa con đi, để cho con trưởng thành trong sự bảo vệ của chúng ta. Nhưng Lam Lam, con phải biết, chúng ta chỉ có thể bảo vệ con một khoảng thời gian, không thể bảo vệ con cả một đời. Sẽ có một ngày, bà ngoại cũng giống như ông ngoại, sẽ rời khỏi đây, đến lúc đấy không ai có thể bảo vệ con đâu, cả đời này người có thể bảo vệ con chỉ là chính con, con phải giống như người chiến sĩ, phải nghĩ cách để những người xấu kia không thể tổn thương con, còn phải thay mẹ con lấy lại công đạo, nếu như cả đời này con chỉ muốn núp trong cái cánh của chính mình, sẽ không ai thay mẹ con lấy lại công đạo đâu."
"Nếu con không kiên cường, thì cái chết của mẹ con chỉ nhẹ như lông vũ vậy, con hiểu không?"
Lời nói của bà ngoại êm ái nhưng lại vang vẳng trong đầu cô, hết lần này đến lần khác giúp cô lấy lại năng lượng, trong đầu Vinh Lam hiện lên gương mặt tuyệt đẹp nhưng lại tái nhợt đến thống khổ của mẹ, cặp mắt dưới lớp trang điểm hiện lên một tia kiên định như bàn thạch.
"Mẹ, con sẽ kiên cường, con sẽ vì mẹ lấy lại công đạo, để cho những người đã giết mẹ, trả giá thật lớn!"
Sáng thứ hai, khó có khi nào được ông trời phối hợp, nửa tháng không dứt mưa đúng ngày khai giảng lại được một ngày nắng đẹp, lâu rồi mặt trời mới chiếu vào mặt đất ẩm ướt, xe chạy một đường thẳng đến trường học, nam sinh nữ sinh mang cặp sách khuôn mặt vui vẻ tràn đầy thanh xuân, đối với học kỳ mới, trên mặt mỗi người cũng mang đầy vẻ mong đợi.
Khi hai nam sinh cao lớn dắt xe đạp đến gần, đám đông bên ngoài liền trở nên sôi nổi, thiếu nữ đang trong tuổi hoa nở rối rít dừng bước, nhìn về phía nam sinh đang đẩy xe tới, trong mắt hiện rõ vẻ say đắm.
Có nữ sinh to gan gọi tên hai người họ: "A! Là Lâm Đông Hữu và Cố Phàm học trưởng! Đông Hữu học trưởng sau khi tham gia thế vật hội Olympic quốc tế đã trở lại rồi!"
Là tâm điểm của các nữ sinh, nhưng trên mặt hai nam sinh đang đẩy xe vào cũng không có chút biểu cảm nào, vừa đi vừa nói chuyện phiếm, hồn nhiên không biết mình đã là phong cảnh trong mắt người đi đường.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Đông Hữu học trưởng: Excuse me, suất diễn của tôi đâu?
Tác giả: Cậu không cần diễn, cậu chỉ cần đẹp trai là được rồi!
_______________________
Khi edit đến đoạn bà ngoại giải thích cho Lam Lam tui cảm thấy thích cực, mặc dù nội dung về tiểu tam chen chân vào cướp chồng người khác có vẻ hơi cũ nhưng cách kể và miêu tả của Quan Tựu tui lại không thấy cũ chút nào, mà rất cuốn là đằng khác!!!