Điên Cuồng Yêu Anh

Chương 17




***

Vì chỗ lạ với tiếng mấy con ếch nhái ngoài ruộng gần đó kêu nên là chị khó ngủ. Chị mở cửa ra ngoài trước nhà ngồi, muỗi kêu vo ve, ánh sáng từ bóng đèn ngoài đầu ngõ sáng mập mờ soi gương mặt chị làm tôn lên nét đẹp ấy, như ẩn như hiện thật khiến làm lòng người say đắm.

Chị bật điện thoại lên, đã hơn 12h khuya rồi. Không gian yên tĩnh chỉ còn nghe mấy tiếng con vật xung quanh phát ra, cũng may là bà nội có đốt nhan muỗi chứ nếu không nó cắn chắc chết mất.

Chị thấy, nơi này bình yên đến vậy. Gần gũi ruộng vườn có rau ăn rau có cá ăn cá, nhà nào có điều kiện hơn thì mua thịt này nọ. Chị bỗng nhiên xúc động muốn khóc, cuộc sống thôn quê này yên bình ấm áp nhưng giàu nghĩa tình, bà con lối xóm tối lửa tắt đèn có nhau chứ không giống như ở thành phố A chút nào.

Chị cũng ước chi mình được sinh ra nơi này, được lớn lên cùng lũ bạn chăn trâu chăn bò, được đi bắt ốc đem về cho vịt ăn, lội ao lội sông bắt từng con tép...chắc thú vị lắm. Đáng tiếc chị sinh ra ở thành phố A, chị sống trong cảnh giàu sang sung túc, chị chưa hiểu nỗi vất vả của người dân nơi đây.

Chị thấy thương anh, anh bảo 10 năm ở đây anh sống không có tình thương của bố mẹ, anh sống cùng ông bà nội nơi thôn quê này, anh đã vất vả như thế nào. Chị thật tò mò, chị cứ nghĩ là chị hiểu anh lắm nhưng mà chị vốn chưa biết hết con người của anh.

Con người anh tương đối ôn hoà trầm tĩnh ít nói, anh quan tâm từng cái nhỏ nhặt nhất nhưng mà... nói đi thì cũng phải nói lại... ở phương diện nào đấy anh rất bá đạo. Nhưng thôi, chuyện đó sau này tính...

Anh chậm rãi bước đến ngồi kế chị, tay nắm lấy tay của chị.

"Em ngủ không được?"

"Hơi khó ngủ một chút, định ngồi đây tí xíu rồi vào trong ngủ"

"Nếu khó ngủ như vậy chi bằng chúng ta nói chuyện đi. Anh thức cùng em, khi nào em ngủ anh mới ngủ"

"Anh kể em nghe chuyện khi anh còn ở đây đi, chuyện lúc nhỏ của anh đấy"

Chị dựa vào vai anh, chốc chốc lại ngước lên nhìn anh mà mĩm cười, ngũ quan của anh thật đẹp.

"Anh có nên kể việc có cô bé gần xóm tỏ tình với anh không?" anh cố ý trêu chị.

Lập tức, chị lườm anh một phát muốn toé lửa anh bật cười rồi xoa xoa cái đầu chị.

"Anh dám kể thử xem, em không ngũ mã phanh thây ra thì em..."

Lời nói vẫn chưa kịp thốt trọn thành câu hoàn chỉnh thì môi chị đã bị môi anh chiếm lấy, ban đầu chỉ hôn nhẹ nhàng thôi nhưng mấy giây sau đó trở thành nụ hôn nóng bỏng, môi lưỡi dây dưa không ngừng, anh đưa tay ra sau gáy chị giữ đầu chị rồi chiếc lưỡi hư hỏng kia cứ quấn lấy môi chị không rời lại còn cắn vào môi chị một cái nữa chứ.

Chị nhận ra rằng kể từ khi bên cạnh người đàn ông này thì việc hô hấp rất là quan trọng. Anh hôn chị đến khi chị sắp ngất vì thiếu oxi mới chịu rời khỏi môi chị, anh nhìn chị hôn nhẹ vào trán vào mũi vào cằm chị rồi di chuyển lên môi chị.

Lại quấn quýt triền miên không ngừng, cái tay kia của anh không yên phận mà trượt xuống ngực chị mà bóp nhẹ, chị không chịu được mà rên lên một tiếng rất gợϊ ȶìиɦ.

"Đừng đừng, chúng ta đang ở ngoài này ưʍ..ưʍ.."

Anh nghe chị nói thì giật mình mà buông chị ra.

"Cứ tại em, mỗi lần nhìn đôi môi em nói chuyện anh thật muốn đè em ra ngay lập tức mà ngấu nghiến cho thoả thích, là tại em câu dẫn anh đó"

Anh cứ nói còn chị đã xấu hổ đến độ úp mặt vào trong ngực mà không dám ngước lên nhìn anh rồi.

"Anh quá đáng, người ta nói chuyện nghiêm túc với anh mà tự dưng anh lại hôn như vậy. Anh không đứng đắn chút nào, đồ bác sĩ thối"

"Đến một lúc nào đó anh còn thối tha hơn em nghĩ haha"

"Em đi ngủ" chị vờ giận dỗi mà đứng dậy.

"Đừng nói dối, ngồi xuống đây. Anh kể em nghe chuyện lúc nhỏ của anh, chẳng phải em tò mò lắm sao?"

"Anh mà không đàng hoàng là biết tay em"

Anh kéo chị ngồi xuống để chị dựa vào lồng ngực ấm áp của mình. Hai tay anh vòng trước ngực chị siết chặt chị khẽ hôn lên tóc chị, ánh mắt vô cùng ôn nhu nhìn chị.

"Khi anh được 2 tuổi thì bố mẹ anh rời khỏi đây sang thành phố E để anh ở lại với ông bà nội. Bố mẹ cứ hứa là sẽ về thăm thường xuyên nhưng mà... suốt 10 năm như thế, bố mẹ không có về đây một lần nào, bố mẹ nói công việc ở thành phố E bận rộn quá nên không về được."

"10 năm không về thăm dù chỉ một lần? Trời đất! Sao có thể chứ? Họ không nhớ anh sao?"

"Không biết. Lúc đó anh còn nhỏ suy nghĩ cũng chưa chính chắn lắm cho nên anh rất giận bố mẹ, có lần bố mẹ nói rước anh về thành phố E ở nhưng không đồng ý, lúc đó anh còn quát với bố qua điện thoại là anh ghét bố mẹ, anh không muốn đi đâu chỉ muốn ở đây với ông bà nội."

"Sau đó, bố mẹ về đây. Lúc đó anh đã 13 tuổi, bố mẹ không nói không rằng bắt anh bỏ vào xe rồi lao đi mất về thẳng thành phố E. Anh đã khóc rất nhiều, 10 năm đó chỉ có ông bà nội và chú Tư yêu thương và chăm sóc cho anh, anh cảm thấy họ mới thực sự là gia đình của mình. Anh ghét bố mẹ mình, càng ghét hơn nữa khi biết mình có một đứa em trai kém 4 tuổi, anh bắt đầu ghét nó."

"Anh cảm thấy nó rất chướng mắt tại sao nó lại được bố mẹ ở bên cạnh chăm lo còn anh thì không? Tại sao nó được bố mẹ cưng chiều như vậy. Anh ghét nó, có lần anh xô nó ngã rồi nó bị gãy chân phải bó bột lâu lắm mới khỏi, nhưng mà nó lại rất tốt với anh, nó nghe lời anh lắm."

"Đến khi anh được 16 tuổi, anh đã lén trốn về đây bằng tiền nhịn ăn sáng của mình, anh nhớ ông bà nội nhớ chú Tư, bố mẹ anh ở đó lo lắng cho anh lắm. Tìm kiếm anh khắp nơi còn tưởng anh bị bắt cóc, mẹ anh vì anh mà ngã bệnh nặng lắm rồi khoảng chừng tuần sau mẹ anh lên ca mổ tim."

"Anh chỉ nghỉ mình bỏ đi về đây thôi sẽ không có gì đáng ngại đâu nhưng thật không ngờ, bố anh gọi điện về đây nói với nội về bệnh của mẹ anh. Anh không suy nghĩ gì thêm tức tốc bắt xe về thành phố E, lúc anh về đến nơi thì mẹ anh đã được xuất viện rồi, những tưởng bố mẹ sẽ mắng anh đánh anh một trận nhưng sự thật thì khi vừa thấy anh bố mẹ và cả em trai anh đã khóc rất nhiều."

"Họ rất vui khi anh bình an vô sự, bố ôm anh vào lòng mà vỗ về, anh cũng khóc, anh khóc còn kinh khủng hơn họ anh cảm thấy tội lỗi và cảm thấy mình thật vô trách nhiệm. Anh rối rít xin lỗi bố mẹ và hứa từ nay sẽ không như vậy nữa. Kể từ đó anh không còn cảm thấy ghét họ nữa, anh thương họ lắm nhất là thương thằng em trai mình"

"Anh giúp nó trong học tập khá nhiều, nó vừa hiền lại vừa biết nghe lời nên là chẳng bao lâu hai anh em khắng khít hơn những gì bố mẹ mong đợi. Đến khi 20 tuổi, anh mới biết rằng, trong 10 năm đó, không phải vì bố mẹ không thương anh mà là vì họ bị người ta lừa gạt mà mất trắng tay, vì muốn nhanh chóng trả nợ mà họ phải làm việc quần quật suốt ngày đêm rồi đổ bệnh"

"Khoảng thời gian đó khốn khổ lắm, chật vật suốt 7 năm trời mới trả hết nợ cho người ta rồi bắt đầu gây dựng sự nghiệp như bây giờ. Thằng em lúc đó được 1 tuổi rồi, bố mẹ vừa làm vừa chăm lo cho em trai nên tận gần 4 năm sau đó nữa mới về quê mà rước anh lên thành phố E"

"Ông bà nội rất giận bố mẹ anh, còn mắng bố mẹ anh là kẻ vô tâm tàn nhẫn rồi họ cấm không cho bố mẹ anh bước về đây một lần nào nữa. Hai bên cãi vả nhau lớn tiếng lắm mặc dù anh có khuyên cỡ nào đi nữa.  Chỉ có bao nhiêu đó thôi mà bố anh giận đến giờ nên kể từ lần rước anh lúc nhỏ tới giờ là bố không bước đến nhà này một lần nào nữa, bố không giải thích cho ông bà nội hiểu cứ như vậy mà hiểu lầm suốt bao năm qua"

"À anh quên kể rằng, khi bé anh ước mơ trở thành công an nhưng mà...kể từ khi thấy em trai bó bột lúc nó gãy chân anh đã quyết định phải trở thành bác sĩ, nhìn gương mặt em trai lúc nó đau mà tâm trạng anh tệ khủng khiếp, anh thấy nơi ngực nhói nhói nhưng anh không nói nó biết. Cũng không xin lỗi nó, anh cũng ương ngạnh quá đúng không?"

"18 tuổi, anh đỗ trường đại học y thành phố E với 28 điểm anh nắm thủ khoa năm đó luôn. Và sau khi ra trường thì...em biết rồi đó, anh đã kể em nghe về chuyện của Nguyệt rồi"

"Em trai của anh có biết anh đã từng không thích nó chưa?"

"Nó biết, nhưng nó giả vờ không biết. Đến năm nó thi đại học nó bảo nó muốn thi y luôn bởi vì nó ngưỡng mộ anh nó muốn giống như anh, với lại nó nói làm bác sĩ nó rất thích vì để chữa bệnh cho người khác. Nó học cực giỏi nhưng thua anh một tí năm đó nó thi được 26 điểm, nó cũng đỗ vào trường mà anh đang học. Anh đã tặng cho nó một cái hộp thuỷ tinh làm quà chúc mừng, đến giờ nó vẫn hay khoe rằng nó giữ rất kỉ nó trưng trong tủ của phòng nó nữa chứ"

"Hai bác phải cực khổ lắm mới đủ tiền cho hai anh em học đại học. Thật là khâm phục hai bác"