Ngày hôm sau anh xin nghỉ ở bệnh viện chỉ để chạy ra sân bay tìm chị. Trước đó anh không biết sao tim lại nhói khi nghe nhỏ Vy bảo sang nước ngoài lại còn có ý định lấy chồng nữa chứ. Lúc đó anh không hiểu, nhưng hiện giờ đây anh hiểu rồi: anh sợ mất chị.
Anh chạy khắp cả sân bay để tìm kiếm bóng dáng chị, đã nửa tiếng trôi qua mà chẳng thấy chị đâu anh sốt ruột không thôi. 10 giờ máy bay sẽ cất cánh, bây giờ đã 9:15 rồi chẳng bao lâu nữa chị rời khỏi đây. Rời xa anh mà anh không mong muốn điều đó.
Anh muốn gặp chị muốn được chị phiền, muốn nghe chị lẽo đẽo theo anh.
Cái áo sơ mi nhanh chóng ướt đẫm, mồ hôi lấm tấm trên trán nhưng anh vẫn cứ tiếp tục kiếm chị. Sân bay to như thế này cả nghìn người như thế này biết chị đang ở đâu? Càng lúc anh còn lo lắng hơn, anh chạy xung quanh đảo mắt nhìn từng người một, lòng anh như lửa đốt anh không thể tìm ra chị điều này khiến anh rất thất vọng về bản thân mình.
Anh vẫn cứ kiên trì mà tìm chị, anh nhất định phải tìm ra chị nếu không....không có "nếu không" được.
"Vân!"
"Ơ...tôi nhầm người, xin lỗi cô"
Anh mừng hụt vì một người nọ khác là giống chị.
Nhưng rồi, anh đảo mắt qua góc bên phải của lối đi.
Chị đang ngồi ở góc đằng kia bên cạnh là cái vali to đùng, trên người vẫn đang mang chiếc balo đang ngồi bó gối ở kia. Một mình ngồi ở đấy trông rất tội nghiệp điều này khiến anh đau lòng không thôi.
Anh nhanh chóng chạy đến, đúng rồi là dáng người này anh không nhầm lẫn vào đâu được. Anh mừng rỡ quên cả mệt mà tiến lại gần chị. Anh đưa tay kéo lấy chị đứng dậy rồi để chị nhìn thẳng mặt mình, bốn mắt nhìn nhau.
"Trốn kĩ như thế? Thật đáng ghét!"
Anh nở nụ cười mãn nguyện gương mặt kia vì chạy vòng vòng nảy giờ nên không còn chút máu nữa.
Anh ôm chầm lấy chị, thở hổn hễnh nhưng anh không cảm thấy mệt mà lại rất vui. Ôm lấy người trong lòng mình anh mới dám thở phào nhẹ nhõm.
"Hai mắt sưng như thế này xấu quá đi mất"
Anh cúi xuống nhìn chị, chị vừa rồi là đang ngồi khóc nên nước mắt vẫn còn trên mi. Chị không nói gì đơn giản là vì chị rất bất ngờ chị xúc động đến độ không biết nói gì, cổ họng chị cứng ngắt khó mở miệng mà nói. Rồi chị khóc oà lên anh càng ôm chị chặt hơn, siết chặt đến độ khó thở.
"Anh xin lỗi"
Chị hơi bị sốc hai mắt kia cứ nhìn anh không dám chớp mắt dám chừng đến độ quên cả thở nữa không chừng.
"Em định bỏ anh đi thật à? "
"..."
"Ừm, anh biết rồi, sau này sẽ không làm em buồn nữa. Về nhà đi, đừng đi nữa có được không?"
"..."
"Hôm đó anh chưa nói hết. Anh yêu cô gái đó là thật nhưng là trong quá khứ, còn hiện tại anh lỡ bị em khiến anh phát điên lên rồi, anh chỉ yêu em thôi"
"..."
"Đừng giận anh nữa được không?"
"..."
"Sao hửm? Sao không trả lời anh? Vẫn còn đang giận anh sao? Anh biết sai rồi, anh xin lỗi"
Ít lâu sau đó, chị cố gắng mở miệng ra định nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói được thành tiếng.
"Không sao, từ từ nói sau đi. Bây giờ đi về được không? Đừng khóc nữa, anh đau lòng lắm đấy"
Anh chùi chùi nước mắt của chị, còn hôn nhẹ lên trán chị nữa. Nhưng mà chị không thể ngừng khóc được, rồi chị lắc đầu.
"Em còn giận anh sao? Xin lỗi em đừng giận anh nữa anh biết lỗi rồi, đừng bỏ anh đi"
"Chẳng phải anh muốn em đi đấy sao? Anh không quan tâm em"
"Không có đâu là anh nói dối em, anh cần em"
"Anh chỉ nhất thời nói như vậy thôi chứ anh không cần em chút nào hết"
"Thật. Anh cần em, anh không muốn em đi đâu hết, về đi mà đừng bỏ anh đi"
"Nhưng mà..."
"Không có "nhưng mà" "
"Em...em sang Nhật để kí hợp đồng thay sếp"
Chị cố gắng mở miệng ra nói từng chữ.
Anh sửng sốt. À à chắc chắc là nhỏ Vy cố tình dặm mắm thêm muối nè chứ không đâu.
"Thật? Đi Nhật kí hợp đồng?"
*Gật gật*
"Được, anh sẽ chờ em về rồi tính sổ rõ ràng mọi chuyện qua đấy nhớ giữ gìn sức khoẻ"
*Gật gật*
"Còn giận anh không?"
*Gật nhẹ*
"Giận thì giận nhưng đừng khóc nữa nhớ chưa?"
*Lại gật*
"Tốt lắm, khi nào về điện thoại anh. Sau đó chúng ta hẹn hò nha!"
Im lặng.
"Ngốc hết sức" anh xoa đầu chị rồi mỉm cười nhìn chị. Kế đến anh cúi thấp đầu xuống một tí rồi hôn vào môi chị nụ hôn kia khiến chị như tan chảy hoàn toàn.
"Nhớ đó, anh ở đây đợi em về. Lần này tới lượt anh sẽ theo đuổi em, phải bắt em về nhốt trong lòng mà yêu thương em chăm sóc cho em"
Chị ngẩn đầu lên nhìn anh, đưa tay lau đi mồ hôi trên mặt anh sẵn tiện sửa sang lại cái áo cho ngay ngắn giúp anh.
"Mệt lắm hả? Chạy kiếm lâu không?"
"Không lâu, không mệt"
Chị ôm lấy anh, chị không biết đây có phải là thật không nữa. Nếu đây là mơ như vậy cho chị mơ hoài đi.
"Vào trong đi đến giờ rồi. Tạm biệt em"
"Anh về đi, tạm biệt"
Chị vẫy vẫy tay với anh rồi kéo vali đi. Đi được chừng vài bước chị nghe tiếng anh gọi tên chị, chị xoay người lại nước mắt không chủ động mà rơi xuống hình ảnh trước mắt chị nhoè đi.
Sau đó môi chị có hơi ấm của anh, một lần nữa anh lại hôn chị. Anh không nỡ để chị đi.
"Anh yêu em, mau về với anh nhé"
"Dạ"
***
Chị bay sang Nhật hôm nay nữa là ngày thứ 4 rồi, ngày mai chị sẽ về đây. Anh ở bên này đứng ngồi không yên anh nhớ chị muốn được ôm chị cho đỡ nhớ. Ở Nhật chị cũng không quên nhớ đến anh, tối tối là anh chủ động gọi điện thoại hoặc nhắn tin với chị, giọng anh vẫn trầm ấm như hôm nào được nghe tiếng anh nói chuyện khiến chị vui lắm.
"Thật có lỗi với em, ngày mai anh không thể ra sân bay đón em được. Em đến bệnh viện với anh nhé, anh nhớ em lắm"
"Không sao. Em sẽ bắt taxi về, em sẽ vào bệnh viện thăm anh"
"Được rồi. Bây giờ bên đó cũng đã hơn 11h rồi em ngủ đi nhé"
"Dạ, tạm biệt mai gặp lại anh. Anh ngủ ngon"
"Em ngủ ngon, thương em"
Vỏn vẹn năm chữ thôi mà khiến chị thổn thức, chị vẫn tưởng chị đang nằm mơ nhưng nào ngờ đấy là sự thật, chị vẫn chưa hết vui mừng và bất ngờ vì anh với chị lại tiến triển tốt như vậy.
Nhớ đến lúc anh chạy ra sân bay tìm chị, chị không khỏi đau lòng khi nhìn thấy anh. Người đàn ông chị thầm thương suốt 4 tháng rồi theo đuổi 3 tháng cuối cùng cũng đã thương chị.
Ngay lúc nhìn thấy anh chị đã biết cả đời này người đàn ông này mới khiến chị rung động như vậy. Chỉ có người đó mới khiến chị yêu như thế.