Điên Cuồng Lún Sâu - Vô Tâm Đàm Tiếu

Chương 96




Chỉ mình tôi có thể hôn em

Nghe câu hỏi của Bạch Lộ Châu, Trì Dữu cắn vào gáy cô ấy, ngớ người ra.

"Đây... đây là đang ghen sao?"

"Nếu không phải em đang ghen, thì chắc là em muốn ăn luôn cả tôi rồi."

Ánh mắt Bạch Lộ Châu lướt về phía đuôi mắt, nghiêng đầu nhìn thoáng qua một nửa người Trì Dữu.

"Em cắn lâu thêm chút nữa, miếng thịt này chắc sắp bị em cắn rơi rồi."

Trì Dữu vội vàng buông ra, cúi xuống quan sát dấu răng mình để lại.

"Em cắn mạnh đến vậy sao? Không thể nào, rõ ràng là em đâu có dùng sức..."

Vừa nói vừa kéo tay áo, lấy khăn lau dấu nước miếng còn vương lại trên da cô ấy, trong ánh sáng yếu ớt mà cố gắng lau sạch. Lau một hồi, chỗ da ấy càng ngày càng đỏ.

"Không mạnh đâu, tôi trêu em đấy."

Bạch Lộ Châu quay người lại, không muốn Trì Dữu tiếp tục lo lắng. Chiếc sườn xám vẫn lỏng lẻo, tuột xuống nửa vời, nhưng cô cũng chẳng để tâm, chỉ khoanh tay trước ngực để cố định lại chút đỉnh mảnh áo sắp tuột xuống.

Cô vẫn còn mệt, nên tựa vào lưng ghế sofa, thả lỏng đôi chân.

Bạch Lộ Châu ngắm nhìn Trì Dữu trước mặt, người đang suy tư về chuyện ghen tuông, nét cười nhàn nhạt vẫn ẩn hiện trên mày.

"Hồi trước tôi cứ nghĩ em là một đứa trẻ, tính tình còn non nớt. Sau này, tôi mới thấy em chỉ trông có vẻ trẻ con thôi, thực ra tâm lý lại rất chín chắn. Nhưng sao bây giờ yêu vào, tôi lại thấy... em bắt đầu ngây thơ trở lại?"

Trì Dữu nhíu mày: "Ngây thơ?"

"Mấy hôm nay bên nhau, hình như em cứ giận dỗi suốt. Cảm giác chỉ mới vài ngày mà em đã giận không biết bao nhiêu lần rồi, mà cũng không còn tự điều chỉnh như trước nữa, cứ biểu lộ thẳng ra với tôi." Bạch Lộ Châu nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Nào là chu môi, thở dài, rồi vừa nãy thì cắn tôi nữa."

Trì Dữu: "Em... có bao giờ đâu."

Bạch Lộ Châu: "Tâm lý ổn định của em, có bao giờ bảo em hành xử cảm tính như vậy không?"

"... Cảm tính thì sao chứ?"

Không thể giả vờ cứng rắn thêm được nữa, Trì Dữu đành bất chấp thừa nhận.

"Em thấy trong mấy tiểu thuyết tình yêu em đọc, nữ chính đều như vậy cả. Bây giờ em đang yêu rồi, em cũng muốn như vậy."

Bạch Lộ Châu cười sâu hơn một chút.

"Phải, đúng rồi. Em yêu rồi, nên có thể như vậy mà."

Nghe Bạch Lộ Châu không phủ nhận, cũng không cười nhạo mình mà còn bảo rằng mình có quyền như thế, chút giận còn sót lại trong lòng Trì Dữu bỗng chốc tan biến.

Nàng lại tiếp tục cùng Bạch Lộ Châu bàn luận về chuyện ghen tuông.

"Nhưng Bạch Lộ Châu, tại sao em lại thấy ghen khi bản thân đã có những suy nghĩ rõ ràng như vậy rồi nhỉ?"

Giọng nói đầy vẻ nghiêm túc, bởi Trì Dữu thực sự muốn hiểu cho thấu đáo.

"Hệ thống tư duy của con người cũng nên giống như hệ thống tuần hoàn trong cơ thể, máu chỉ chảy theo mạch đã định, suy nghĩ của em cũng nên tuân theo quan điểm mà em đã xác lập."

"Nhưng tình yêu có lẽ là một ngoại lệ."

Bạch Lộ Châu chậm rãi trả lời.

"Thực ra lý thuyết của em không sai. Tin tưởng rất quan trọng, đã tin thì không nên hoài nghi, niềm tin mà đổ vỡ thì phải rời đi. Nhưng trong những khoảng trống đó, có thể xuất hiện một điều khác nữa."

Trì Dữu: "Điều khác?"

Bạch Lộ Châu: "Là dù em biết người này đáng tin cậy, không nghi ngờ gì về tình cảm của cô ấy, cũng không lo rằng cô ấy sẽ rời đi, nhưng khi thấy cô ấy dính dáng đến người khác, em vẫn cảm thấy khó chịu."

Trì Dữu: "Vậy cái này gọi là "ghen" sao?"

Bạch Lộ Châu: "Chính xác hơn, đây gọi là "chiếm hữu"."

Nói rồi, Bạch Lộ Châu đưa tay ra, nắm lấy cánh tay Trì Dữu, kéo cô ấy lại gần hơn một chút.

"Em bắt đầu có ý muốn chiếm hữu tôi rồi, đúng không?"

Cô nhìn Trì Dữu, ánh mắt sâu thẳm và nụ cười dịu dàng.

"Đúng vậy."

Trì Dữu thẳng thắn thừa nhận, không chút ngần ngại.

"Chị là bạn gái của em, em không cho phép người khác lại gần chị."

Bạch Lộ Châu im lặng hồi lâu.

Cô cúi đầu, nắm lấy cánh tay Trì Dữu, nhẹ nhàng nói:

"Em biết không, câu nói này của em khiến tôi vui đến mức nào không?"

"Em... không biết." Trì Dữu đỏ mặt, quay mặt đi, không dám nhìn Bạch Lộ Châu.

Bạch Lộ Châu: "Lại gần một chút, cho tôi ôm em."

Trì Dữu: "Không."

Bạch Lộ Châu: "Vẫn chưa hết giận sao?"

Trì Dữu: "Không nói cho chị biết."

"Tôi chỉ muốn ôm em một cái thôi, nhưng nếu em từ chối..."

Bạch Lộ Châu chủ động tiến thêm một bước, ôm lấy vai Trì Dữu, cúi đầu tiến lại gần.

"Vậy thì đổi thành hôn đi."

Trì Dữu thực ra đã không còn giận, chỉ là nàng xấu hổ. Khi Bạch Lộ Châu thật sự cúi xuống muốn hôn, mặc dù mặt nàng đỏ bừng đến tận cổ, nhưng cũng không thể ngại ngùng mà đẩy Bạch Lộ Châu ra.

Thật ra, lúc này, nàng cũng có một chút mong muốn được thân mật với người đối diện.

Trong không gian chật chội, dưới ánh đèn mờ ảo, cảm xúc rung động của Bạch Lộ Châu đã bắt đầu từ khoảnh khắc Trì Dữu cắn cô.

Bây giờ, chỉ là sự kìm nén đã lâu cuối cùng cũng không thể ngăn lại được nữa.

Đó là một nụ hôn sâu, tất cả những bộ phận cần tham gia trong nụ hôn đều đã hòa quyện.

Khi mọi thứ trở nên cuồng nhiệt hơn, bàn tay còn lại của Bạch Lộ Châu quên mất việc phải giữ lại chiếc áo, hai cánh tay đã ôm chặt lấy Trì Dữu. Chiếc sườn xám đã kéo khóa xuống đến eo, rõ ràng không còn khả năng giữ lại nữa, tay áo trượt xuống cánh tay, phía trước cũng mở ra hết sức thoải mái.

Trì Dữu bị Bạch Lộ Châu hôn đến mức khó thở, theo bản năng muốn lùi lại một chút, nhưng vừa lùi được nửa bước thì lưng đã chạm vào tường.

Không còn chỗ nào để chạy trốn.

Nàng chỉ có thể càng gần gũi hơn với nhiệt độ của Bạch Lộ Châu.

Trì Dữu không thể kìm lòng, đưa tay ôm lấy eo Bạch Lộ Châu.

Nhưng vừa chạm vào, nàng đã rụt tay lại như bị điện giật.

Áo, áo đâu rồi?

Đúng lúc đó, Trì Dữu cảm thấy hơi thở cuối cùng của mình cũng gần cạn kiệt, nàng nghiêng đầu kết thúc nụ hôn, rồi xoay người quay lưng lại, mặt đỏ bừng: "Áo của chị!"

Bạch Lộ Châu thở hổn hển, cúi đầu nhìn thấy mình trong tình trạng cực kỳ không nghiêm chỉnh.

"Rơi xuống rồi, để tôi mặc lại."

Cô giải thích với giọng khàn khàn, từ từ kéo chiếc sườn xám lên.

May mà Bạch Lộ Châu đủ gầy và tay dài, nên có thể tự kéo khóa ở lưng về vị trí cũ.

Khi cái nếp cuối cùng cũng được chỉnh lại, Bạch Lộ Châu làm dịu đi sự khác thường trong cổ họng, nhẹ nhàng nói: "Mặc xong rồi."

Trì Dữu xoay người lại một nửa, lén nhìn vài lần, khi thấy Bạch Lộ Châu đã mặc xong, nàng mới quay hẳn lại: "Chị... sao lại tự dưng cởi áo?"

Bạch Lộ Châu cười khổ: "Không phải em đã cởi giúp tôi sao?"

"Á ——"

Trì Dữu cuối cùng cũng nhớ ra việc mình đã giúp Bạch Lộ Châu lấy tiền giấy.

Hai người nghỉ ngơi một chút, lấy lại hơi thở.

Bạch Lộ Châu nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Thời gian nghỉ sắp hết rồi, sắp đến giờ bắt đầu phần hai, tôi phải đi vào hậu trường chuẩn bị. Em đã ăn hết món điểm tâm tôi gọi chưa? Nếu ăn xong rồi, tôi sẽ bảo họ mang lên món mới cho em."

Trì Dữu: "Bánh đã ăn hết rồi, ngon quá, có thể lấy thêm chút nữa. Nhưng trà thì khó uống, em không uống mấy."

Bạch Lộ Châu: "Không thích uống đắng à?"

Trì Dữu: "Ừ."

Cửa phòng nghỉ đột nhiên bị gõ.

"Bạch tiểu thư! Cô đã nghỉ ngơi xong chưa?"

Bạch Lộ Châu: "Sắp xong rồi."

Người bên ngoài: "Được rồi, chúng tôi đang chờ cô ở hậu trường."

Bạch Lộ Châu: "Tốt, cảm ơn mọi người."

Trì Dữu kéo nhẹ váy Bạch Lộ Châu, có chút không nỡ: "Chị lại phải lên sân khấu sao?"

Bạch Lộ Châu nhìn Trì Dữu, ánh mắt mềm mại khác hẳn với thường ngày: "Đúng vậy."

Trì Dữu: "Họ lại sẽ nhìn chằm chằm vào chị."

Bạch Lộ Châu: "Không lâu đâu."

Trì Dữu hít một hơi thật sâu, tự nhủ với bản thân: "Không sao, dù sao thì, họ cũng không thể chạm vào chị, chỉ có em mới có thể."

"Đúng vậy."

Bạch Lộ Châu thở dài, mỉm cười nói hai chữ "Đúng vậy" thật nhẹ nhàng.

"Chỉ có em mới có thể."

Trì Dữu thấy vui vẻ, buông tay khỏi váy Bạch Lộ Châu, hẹn hò với cô rằng vài giờ nữa sẽ cùng nhau đi ăn vặt ở Tô Giang.

Hai người lần lượt rời khỏi phòng nghỉ.

Trì Dữu tiễn Bạch Lộ Châu vào hậu trường, rồi trở về chỗ ngồi của mình. Lúc này, nàng cảm thấy hơi đói, cộng với việc trà quá đắng nên không uống được mấy.

Khi Trì Dữu đang ngồi đó cảm thấy không thoải mái, thì một phục vụ viên đến gần, mang theo một khay đầy ắp món ăn đặt bên bàn nàng, từng đĩa từng đĩa được đặt xuống.

"Há cảo tôm, bánh bao cua, khoai môn ngọt hương nhài, viên tôm phô mai nhãn, đây là những món mà Bạch tiểu thư đã đặc biệt gọi cho cô."

Phục vụ viên lại đặt một ấm trà xuống bên cạnh Trì Dữu.

"Còn cái này nữa, là thức uống đặc biệt mà Bạch tiểu thư đã dặn."

"Cái gì vậy, trà ngọt à?"

Trì Dữu cầm ấm trà rót vào cốc, và ngay lập tức, đôi mắt nàng mở to đầy ngạc nhiên.

"Sữa sô cô la!"

Người phục vụ cười tươi, kẹp khay dưới cánh tay.

"Và, Bạch tiểu thư hy vọng cô có thể gọi một bài《 Hà Vị Tri Âm 》, cô có thể gọi không?"

Trì Dữu ngạc nhiên: "Bài này là bài gì vậy? Em nhớ trong sách điểm không có mà."

Người phục vụ: "Đó là bài mà Bạch tiểu thư muốn hát tặng cô."

Trì Dữu: "Vậy... em phải gọi thế nào?"

Người phục vụ đưa tay ra: "Chỉ cần đưa cho tôi 100 tệ thôi."

Trì Dữu: "Em không mang theo tiền mặt thì làm sao?"

Người phục vụ: "Bạch tiểu thư nói rằng, cô ấy vừa mới bỏ vào túi áo khoác của cô một tờ."

Trì Dữu đưa tay sờ vào túi, thật sự móc ra được một tờ tiền đỏ chói.

Nàng liền đưa cho người phục vụ và nói, vậy thì cứ gọi đi.

... Cũng không biết Bạch Lộ Châu đang bày trò gì đây.

Người phục vụ nói câu "Xin mời dùng bữa" rồi quay người rời đi.

Khi Bạch Lộ Châu hát xong bài《 Thanh Thanh Mạn 》trên sân khấu, một người phục vụ bên cạnh đã ra hiệu cho cô, cô gật đầu, ôm đàn tỳ bà hướng về micro nói: "Tiếp theo là bài hát《 Hà Vị Tri Âm 》do khách ở bàn số 4 gọi."

Khán giả dưới sân khấu đều cầm điểm sách lên: "Hả? Có bài này à? Sao hình như không thấy nhỉ...?"

"Không biết nữa, có phải là bài ẩn không?"

"Ôi, không cần quan tâm cô ấy hát gì, dù sao cũng hay cả, đừng nói nữa, nghe đi nghe đi."

Bạch Lộ Châu đặt tay lên đàn tỳ bà, sau một khoảnh khắc ngắn ngủi dừng lại, cô bắt đầu chơi đoạn nhạc đầu tiên.

Sau đó, Bạch Lộ Châu mở miệng bằng giọng hát thanh thoát, đầy quyến rũ:

"Hà Vị Tri Âm, tôi hát người nghe "

"Trường Sinh Điện đến Tây Sương Khúc."

"Vung tay áo, màu mực vương vấn, y phục đỏ trong Lê Viên."

"Thời khắc đẹp, cùng người hẹn ước."

Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi, tăng cường lực trên đàn tỳ bà, giọng hát mang âm hưởng kịch nghệ uyển chuyển.

"Trên sân khấu là gió hoa tuyết nguyệt, tôi hát khắp phồn hoa."

"Dưới sân khấu là thanh niên trẻ trung, gợi động tâm hồn."

Khi nghe đến câu này, Trì Dữu dừng tay đang chuẩn bị đưa món bánh đường lên miệng.

Đôi mắt nhìn Bạch Lộ Châu bỗng co lại.

"Trong kịch và ngoài đời, hoa say ba ngàn."

Bạch Lộ Châu ngước nhìn, chằm chằm về phía người dưới sân khấu.

Giọng hát theo tiếng đàn tỳ bà trở nên mạnh mẽ hơn, kiên định, cố gắng truyền tải câu tiếp theo.

"Tôi đơn độc tranh giành người, một ánh nhìn dịu dàng."

Bỗng nhiên, đầu mũi Trì Dữu thấy chua xót, nhưng môi lại bất giác nở nụ cười.

Cuối cùng nàng cũng hiểu được "trò chơi" của Bạch Lộ Châu là gì.

Nàng nhận ra rằng Bạch Lộ Châu đang nói với nàng theo cách này:

Mặc dù cuối cùng em cũng học được cách ghen tuông, tôi rất vui, nhưng tôi cũng muốn nói với em rằng: Đừng lo lắng.

—— Thế gian phồn hoa ba ngàn, trong kịch và ngoài đời, quá khứ và tương lai, tôi cũng chỉ tranh giành, ánh nhìn của em.

- ----------------------------

Editor: Ngọt dữ he, mà chưa chắc đâu nhé, chuyện hay còn ở phía sau. =))