Cô ấy và Sài Dĩ Mạn hợp nhau hơn
Ngồi bên cạnh Trì Dữu, Tống Thất Nguyệt mắt tinh như cú, chứng kiến khoảnh khắc ngớ ngẩn này ra đời.
"Cái đậu!!"
Tống Thất Nguyệt chỉ tay vào Trì Dữu, lắp bắp tìm kiếm sự cứu viện từ Lê Thanh.
"Em ấy, em ấy... em ấy, em ấy tạo hẳn một nhóm chat với cả ba người kia rồi!"
"Hoảng cái gì."
Lê Thanh ung dung cầm ly lên, uống một ngụm Sprite.
"Nhanh thêm chị và cô ấy vào, rồi đổi tên nhóm thành thời gian và địa điểm hẹn."
"Đúng là lúc cần vẫn phải nhờ đến cậu!"
Tống Thất Nguyệt chân thành khen ngợi, sau đó nhanh chóng quay đầu lại, lo sợ Trì Dữu lại không biết thao tác, liền trực tiếp cầm lấy điện thoại từ tay cô ấy. Thêm người, đổi tên nhóm. Sau đó, Tống Thất Nguyệt nhanh chóng lấy điện thoại của mình và gửi tin nhắn vào nhóm vừa lập.
Tống Thất Nguyệt:【Haha, chào các bạn ăn chung.】
Lê Thanh cười nói: "Cậu không thấy mình hơi lố sao?"
Tống Thất Nguyệt: "Vậy cậu thử nói gì đỡ lố hơn xem."
Lê Thanh:【@Lộ Châu __, chào giáo sư Bạch.】
Lê Thanh:【@Sài Môn Tuyết, chào đại tác giả Sài.】
Thế là xong, có lẽ ban đầu Sài Dĩ Mạn và Bạch Lộ Châu còn chưa rõ đối phương là ai, giờ chắc hẳn đã rất rõ rồi.
Tống Thất Nguyệt lắc đầu, đầu như bốc khói đen: "Cậu làm thế còn ngại ngùng hơn."
Lê Thanh: "Mình chỉ đang tạo bầu không khí thôi mà."
Tống Thất Nguyệt: "Mình cảm ơn cậu ha."
Trì Dữu đành gượng gạo nhắn tin trong nhóm, tag Lê Thanh và Tống Thất Nguyệt, giới thiệu danh tính của họ theo tên WeChat.
Sài Dĩ Mạn:【 Nhìn tên nhóm là thời gian và địa điểm, có phải là hẹn ăn chung không? 】
Lúc này Trì Dữu mới nhớ ra mình chưa nói với Sài Dĩ Mạn về buổi hẹn, vội vàng gõ:【 Đúng vậy, em muốn mọi người hẹn nhau ăn một bữa, chị xem giờ này có tiện không? 】
Sài Dĩ Mạn:【 À ~ Ra vậy. 】
Sài Dĩ Mạn:【 Tiện thì tiện, nhưng chị cứ tưởng buổi hẹn thứ hai của chúng ta vẫn chỉ có hai người thôi chứ. 】
Thấy câu này, nghĩ đến việc Bạch Lộ Châu cũng đang trong nhóm chat, tim Trì Dữu đập lỡ một nhịp.
Trì Dữu theo bản năng cảm thấy lo sợ trước tình huống này, ngẩng đầu hỏi Lê Thanh:
"Chị Lê, bây giờ em rút cô giáo ra khỏi nhóm có hợp lý không?"
"Có lẽ cô ấy sẽ càng buồn hơn đấy."
Lê Thanh chống tay, ngón tay gõ nhẹ trên màn hình điện thoại, giúp cô ấy sửa lại tình thế:
【 Ý của đại tác gia Sài là không chào đón những người bạn như chúng tôi sao? 】
Sài Dĩ Mạn:【 Hahaha, tất nhiên không phải. Buổi hẹn thứ hai mà Tiểu Dữu đã muốn dẫn tôi đi gặp bạn bè, tôi rất mong chờ. 】
Lê Thanh phát hiện độ ranh mãnh của Sài Dĩ Mạn cũng ngang ngửa với mình. Mấy câu nói đơn giản mà đủ khiến Bạch Lộ Châu khó chịu cả buổi.
Nhưng Bạch Lộ Châu vẫn chưa nói gì trong nhóm, làm cho những kẻ hóng hớt như họ muốn xem phản ứng của cô ấy cũng chẳng có cơ hội.
Mặc dù không nói trong nhóm, Bạch Lộ Châu lại gửi tin nhắn riêng cho Trì Dữu.
Bạch Lộ Châu:【 Tôi sẽ đến đúng giờ. 】
Trì Dữu nhìn màn hình điện thoại một lát, rồi gõ:【 Được. 】
Bạch Lộ Châu:【 Bữa này tôi mời, em nói với mọi người một tiếng nhé. 】
Trì Dữu:【 Cô có thể nói thẳng trong nhóm mà. 】
Bạch Lộ Châu:【 Không muốn. 】
Trì Dữu nhìn chằm chằm vào hai chữ "Không muốn," không biết Bạch Lộ Châu là không quen nói chuyện trong nhóm đông người, hay là không muốn giao lưu với những người trong nhóm.
Nhưng dù sao đó cũng là ý của Bạch Lộ Châu, Trì Dữu đương nhiên tôn trọng.
Trì Dữu quay lại nhóm chat và gửi tin nhắn:【 Cô giáo bảo bữa này cô ấy mời. 】
Chưa đầy nửa phút sau, tin nhắn riêng của Sài Dĩ Mạn cũng tới.
Sài Dĩ Mạn:【 Hai người có chuyện gì phải lén lút nói riêng sao? Đang thì thầm bí mật đấy à? 】
Trì Dữu đổ mồ hôi hột:【 Chỉ đơn giản là nói về chuyện bữa ăn thôi mà. 】
Sài Dĩ Mạn:【 Tôi không thiếu tiền, tôi cũng muốn mời bữa này. 】
Trì Dữu:【 Cô giáo đã nói trước rồi, lần này cứ để cô ấy mời. Nếu có lần sau hẹn ăn, chị mời cũng được mà. 】
Sài Dĩ Mạn:【 Nói thì nói vậy, nhưng lần hẹn thứ hai mà phải ăn bữa do tình địch mời, cũng có chút khó chịu nhỉ. 】
Tình địch?
Trì Dữu chống trán suy nghĩ.
Tin nhắn của Bạch Lộ Châu lại đến.
Bạch Lộ Châu:【 Thật ra sáng nay ý tôi là, em chỉ cần dẫn một hai người bạn thôi, không ngờ em lại mời tất cả những người tôi nhắc đến. 】
Trì Dữu đành phải chuyển qua khung trò chuyện với Bạch Lộ Châu và nhắn lại:【 Là đông người quá, có vượt ngân sách không ạ? 】
Bạch Lộ Châu:【 Không phải, chỉ là cá nhân tôi không quen với những buổi tụ tập quá náo nhiệt. Nhưng không sao, đã mời rồi thì cứ ăn uống như bình thường. 】
Trì Dữu:【 Vâng, lần sau em sẽ chú ý. 】
Bạch Lộ Châu:【 Đừng để ý đến tôi, chỉ cần em thích tụ họp thế này, tôi sẽ dần dần quen thôi. 】
Trì Dữu vừa định trả lời thì tin nhắn từ Sài Dĩ Mạn nhảy ra ở góc trên màn hình.
Sài Dĩ Mạn:【 Sao không trả lời chị? Lại đi nhắn riêng với ai rồi à? 】
Trì Dữu: 【 Không phải, em đang ăn cơm. 】
Sài Dĩ Mạn:【 Trước đây em ăn cơm xong đều đặt đũa xuống, trả lời chị rồi mới tiếp tục ăn mà. 】
Trì Dữu:【 Xin lỗi, xin lỗi mà. 】
Sài Dĩ Mạn:【 Chị có trách em đâu, haha, em cứ ăn đi ~ 】
Trì Dữu:【 Vâng, cảm ơn chị. 】
Trì Dữu đau đầu ứng phó với cả hai cuộc trò chuyện, trong lòng không khỏi cảm thán:
Hai người này có chuyện gì, sao không nói thẳng trong nhóm công khai cho rồi?
Cứ nhắn qua nhắn lại thế này, nàng cảm giác như...
Giống như... kiểu "Hải Vương" mà người ta vẫn hay nói trên mạng...
Lê Thanh và Tống Thất Nguyệt nhanh chóng phát hiện không thể quan sát được Bạch Lộ Châu khi cô tức giận, nhưng nhìn cảnh Trì Dữu bận rộn, cuống quýt gõ chữ cũng đủ khiến họ thấy thú vị.
Đặc biệt là Tống Thất Nguyệt, cô cười đến nỗi miệng không khép lại được, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại của Trì Dữu, chứng kiến toàn bộ diễn biến.
Lê Thanh còn cố tình quan sát hành động của Trì Dữu, canh giờ chính xác rồi nhắn một tin qua WeChat, khiến Trì Dữu vô tình bấm nhầm vào khung trò chuyện với Lê Thanh và trả lời sai người.
Nhắn xong Trì Dữu mới nhận ra mình đã vào nhầm khung đối thoại của Lê Thanh, nhíu mày ngẩng lên:
"Lê sư tỷ, chị ——"
Người ngồi ngay trước mặt mà vẫn phải nhắn tin, rõ ràng là cố ý.
Hai người họ cười phá lên, vui vẻ vô tư.
Lê Thanh cười thỏa thích, nói: "Được rồi, bảo với họ rằng điện thoại của em hết pin, chúng ta tập trung vào ăn thôi."
Tống Thất Nguyệt: "Đúng vậy, cua đã nguội rồi."
Trì Dữu: "Vâng." Nàng cũng không tìm được cách nào hay hơn để thoát khỏi tình huống rắc rối này.
Cuối cùng, khi mọi thứ cũng đã ổn định, Trì Dữu thở phào nhẹ nhõm, đặt điện thoại xuống.
Lê Thanh gọi phục vụ mang hải sản đi hâm lại một lần nữa, ba người mới có thể thưởng thức món ăn nóng hổi.
Suốt bữa ăn, Tống Thất Nguyệt lại hỏi không ít câu, Trì Dữu cố gắng đáp trả tất cả những gì có thể, thỏa mãn sự tò mò của bạn bè.
Ăn xong, họ còn dẫn Trì Dữu đi xem phim.
Trì Dữu nghĩ đến bộ phim thanh xuân sướt mướt lần trước đã thấy ngán, ban đầu không muốn đi, nhưng Lê Thanh nói rằng để cảm ơn Trì Dữu đã mở lòng với họ, lần này sẽ xem một bộ phim R-rated đầy máu me mà Lê Thanh đã chọn kĩ.
Tống Thất Nguyệt gật đầu lia lịa, nói rằng dù có phải che mắt suốt bộ phim cũng phải cùng chết với bạn.
Bộ phim lần này xem rất đã, một tiếng rưỡi trôi qua mà không ai buồn ngủ.
Trì Dữu tập trung xem phim, còn Tống Thất Nguyệt cùng với khán giả trong rạp thỉnh thoảng lại hét lên. Lê Thanh cười khúc khích, ôm Tống Thất Nguyệt vào lòng, giúp cô che mắt.
Có lúc thấy những cảnh máu me, Lê Thanh còn nhỏ giọng thảo luận với Trì Dữu những vấn đề mà chỉ sinh viên y khoa mới hiểu.
Khi kết thúc, Trì Dữu cảm thấy trải nghiệm xem phim hôm nay rất tuyệt, nàng rất hài lòng.
"Về sớm nhé, mong chờ bữa tiệc ngày kia." Tống Thất Nguyệt vẫy tay với Trì Dữu.
Lê Thanh cười tươi nói: "Mình cũng rất mong chờ."
Trì Dữu: "Vậy hẹn gặp lại ngày kia, cảm ơn chị đã đãi bữa hôm nay."
Lê Thanh, Tống Thất Nguyệt: "Không có gì."
Trì Dữu bắt taxi về nhà.
Về đến nhà chưa lâu, Trì Thu Uyển cũng tan sở trở về. Trong khi Trì Dữu tiếp tục học giải phẫu trên ban công, Trì Thu Uyển đã vào bếp nấu một bữa ăn thịnh soạn, gõ cửa nói hôm nay sẽ bù đắp cho bụng con gái vài quả trứng luộc.
Mặc dù Trì Dữu vừa ăn no, nhưng khi đi vào phòng ăn thấy mẹ vất vả làm ra cả một bàn đồ ăn, nàng vẫn không nói gì, ngồi xuống ăn thêm một chút.
Trên bàn ăn, Trì Thu Uyển hỏi về cuộc hẹn hôm qua với Sài Dĩ Mạn.
Trì Dữu ngoan ngoãn kể lại chi tiết lộ trình của họ.
Trì Thu Uyển: "Ôi, mẹ không phải muốn nghe chuyện đó, mẹ chỉ muốn biết, con cảm thấy thế nào?"
Trì Dữu: "Cảm thấy?"
Trì Thu Uyển: "Là cảm giác khi ở bên Dĩ Mạn."
Trì Dữu suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Cảm giác rất tốt, chị ấy rất dịu dàng và tốt với con. Giá trị quan của chúng con hình như cũng rất hợp nhau, nên khi trò chuyện con không cảm thấy lời chị ấy nói có gì sai cả. Chị ấy cũng rất biết cách gợi chuyện, có lúc con không biết nên nói gì, nhưng chị ấy luôn có thể tự nhiên gợi ra một chủ đề, để con có thể thoải mái trò chuyện tiếp."
Trì Thu Uyển rất vui: "Không ngờ các con lại hợp nhau đến vậy, quả là có lý do, không cần phải điều chỉnh nhiều vẫn hòa hợp, đúng là ông trời tác hợp rồi."
Trì Dữu cúi đầu gắp một đũa thức ăn, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt vui vẻ: "Phải không?"
Trì Thu Uyển: "Chứ không phải sao? Mẹ sẽ cho con một chuyện bí mật, mẹ cũng lén kiểm tra độ tương thích cung hoàng đạo của con và cô Bạch. Bảo Bình và Cự Giải, điểm tương thích rất thấp. Con và Dĩ Mạn có độ tương thích là 100 điểm, nhưng với cô Bạch chỉ có 40 điểm thôi. Điều đó có nghĩa là tính cách của con và cô Bạch không hợp nhau từ trong máu, khi trò chuyện, tương tác sẽ dễ có nhiều mâu thuẫn. Vậy nên Dĩ Mạn là người phù hợp nhất với con."
Trì Dữu dừng đũa lại trong bát.
"Có những người không hợp tính cách mà ở bên nhau thật sự rất phiền phức. Một người thì suy nghĩ theo hướng này, còn người kia lại đi theo hướng khác. Chỉ cần bất đồng một câu là đã có mâu thuẫn, và khi đã xảy ra mâu thuẫn thì phải tiêu tốn thời gian và công sức để giải quyết, bất kể là có thành công hay không, người ta đều sẽ cảm thấy mệt mỏi. Làm sao có thể so với việc chọn người ngay từ đầu đã hợp nhau?"
Trì Thu Uyển thở dài.
"Mẹ biết con là đứa hiểu chuyện, luôn đè nén cảm xúc của mình và đặt việc giải quyết vấn đề lên hàng đầu. Nhưng với những người không phù hợp, ở bên nhau chỉ làm con tốn nhiều công sức hơn để giải quyết vấn đề. Thời gian lâu, con có chịu nổi không? Thế nên, tốt hơn là chọn một người phù hợp, dễ dàng bên nhau, như vậy tình cảm mới vững bền, mới lâu dài được. Haiz, có lẽ bây giờ con còn nhỏ, chưa hiểu "phù hợp" mà mẹ nói nặng nề thế nào..."
Trì Dữu đặt đũa xuống, nhíu mày.
"Đối với tình yêu, chỉ cần hợp nhau là đủ sao?"
Trì Thu Uyển nghe thấy tiếng đũa va chạm vào bát sứ, khựng lại một chút, từ từ nuốt miếng thức ăn trong miệng.
"Con nghĩ rằng mẹ nói không đúng."
Trì Dữu đẩy bát về phía trước một chút, biểu thị rằng mình đã ăn xong.
"Con tin rằng hai người không phải vì hợp nhau mới có thể nảy sinh tình yêu. Mà chính dưới nền tảng của tình yêu, cho dù là hai người không hợp nhau, họ cũng sẽ sẵn lòng dành thời gian và công sức để hòa hợp vì tình cảm."
Trì Dữu chống tay lên bàn đứng dậy, nói với Trì Thu Uyển:
"Ở bên nhau chỉ vì hợp nhau, đối với con đó là tìm cách đi đường tắt. Mà cái tâm lý tìm cách đi đường tắt ấy căn bản là tâm lý lười biếng, chứ không phải từ tình yêu. Nếu con kết hợp với chị Sài chỉ vì lý do đó, thì đó là một sự xúc phạm đối với cả hai chúng con."
Trì Thu Uyển có chút do dự: "Tiểu Dữu..."
Nhìn thấy Trì Dữu nghiêm túc như vậy, bà bỗng không biết nên nói gì.
"Xin lỗi mẹ, con biết mình không nên nói chuyện như thế với mẹ."
Trì Dữu cúi đầu xuống.
"Nhưng con chỉ muốn nói với mẹ, xin mẹ đừng nhắc đến những thứ như chòm sao hay tính cách nữa. Con chưa bao giờ tin vào những điều đó. Con không tin vào thần thánh phương Đông, cũng không tin vào thần linh phương Tây, càng không tin vào bất kỳ một thần nào sắp đặt nên những cặp trời định. Con chỉ luôn tin vào sự lựa chọn từ ý chí chủ quan của chính mình thôi."