Edit & Beta: Nhi
Khi Phương Duy và Thước Lai Diệp về đến nhà, mấy người ngồi trong phòng khách đã sớm chờ không yên, Thước Thanh Dương và ba con trai nhao nhao hỏi: “Có gặp được Khả Nhi không?”
Phương Duy cúi đầu, thở dài, không trả lời đã đi lên lầu. Nhìn vẻ mặt và bộ dạng uể oải của Thước Lai Diệp, mọi người cũng đã đoán được kết quả.
“Aiz! Coi như hết.” Thước Thanh Dương nói: “Đứa con gái này nhất định là vô duyên với nhà họ Thước ta, coi như ba chưa từng sinh ra nó thì tốt hơn.”
Ông không còn cách nào mới nói như vậy, vốn Khả Nhi mới được sáu tháng đã bị đưa đi, ông vẫn cho là đời này không còn hi vọng nhận lại con nữa, ai ngờ Lãnh Ngạo kia lại thay đổi thái độ, cho con bé về nhận người nhà. Nhận rồi cũng thôi, còn chưa được bao lâu đã nhốt Khả Nhi lại trên đảo, hoàn toàn trở lại như cũ.
“Đáng thương nhất là mẹ.” Thước Lai Diệp mở miệng.
“Lãnh Ngạo chính là thế đấy, vui giận vô thường, nếu các người lại đi quấy rầy Khả Nhi, không chừng hắn ta sẽ làm ra hành động điên cuồng gì khác nữa.” Người nói lời này không phải con trai nhà họ Thước, cũng không phải Thước Thanh Dương, mà là Đỗ Uy Lợi.
Mấy tháng nay, Đỗ Ngưng và Thước Lai Diệp đã tốt nghiệp đại học, quyết định sang năm sẽ kết hôn. Cho nên gần đây anh cũng thường xuyên đi lại với nhà họ Thước. Lấy hiểu biết của anh với Lãnh Ngạo, nói những lời này cũng là đương nhiên.
Mọi người lâm vào suy nghĩ vì lời nói của anh, đột nhiên điện thoại trong phòng khách vang lên. Thước Thanh Dương nhận điện, im lặng nghe, vẻ mặt ngày càng khó coi.
Phát hiện ông khác thường, Thước Lai Tuấn vẫn giúp ông quản lý công ty hỏi: “Ba, công ty xảy ra vấn đề sao?”
Thước Thanh Dương nói: “Có người sau lưng ra giá lớn thu mua cổ phiếu, khiến giá cổ phiếu xuống thấp rất nhanh.”
“Là ai?” Thước Lai Tuấn hỏi.
Không đợi Thước Thanh Dương suy nghĩ cẩn thận, Đỗ Uy Lợi đã nói: “Ngoài Lãnh Ngạo thì còn ai nữa?”
Thước Lai Diệp nói: “Chẳng lẽ là chúng ta quấy rầy Khả Nhi, chọc giận hắn, nên hắn dùng thủ đoạn này uy hiếp chúng ta không được đến gần Khả Nhi?”
“Đúng vậy.” Đỗ Uy Lợi tiếp tục nói: “Cho nên, vì tâm huyết nhà họ Thước, các người vẫn nên từ bỏ ý nghĩ gặp Khả Nhi đi.”
“Chẳng lẽ cứ để Khả Nhi bị Lãnh Ngạo nhốt trên hòn đảo kia như vậy sao? Hôm nay còn có thêm đứa bé nữa.” Thước Lai Hoa cực kì bất mãn.
“Vậy trong mấy người, ai có thể đấu được với Lãnh Ngạo?” Đỗ Uy Lợi than nhẹ: “Ngay cả người cuồng vọng tự đại như tôi cũng phải cam tâm làm bại tướng dưới tay Lãnh Ngạo, các người còn muốn thế nào nữa?”
Đại sảnh nhà họ Thước chìm trong im lặng, tất cả mọi người đều trầm tư. Cuối cùng bọn họ vẫn phải mất mác giải tán, nên làm gì thì làm. Vì tốt cho người nhà, vì tất cả, cũng vì Khả Nhi và bé con, bọn họ lựa chọn thỏa hiệp.
__
Hôm sau, Khả Nhi ôm con trai trở lại đảo.
Lãnh Ngạo tỉ mỉ bày biện phòng trẻ sơ sinh, còn mời vài bảo mẫu giàu kinh nghiệm về. Tuy đó là bảo bối của anh và Khả Nhi, anh cũng rất yêu con, nhưng yêu thì yêu , anh không muốn Khả Nhi phải mệt nhọc vì chăm sóc con.
Chuyện càng làm anh vui hơn là nhà họ Thước đã thỏa hiệp rồi. Lúc anh hạ giá cổ phiếu của công ty bọn họ, Thước Thanh Dương đã liên hệ với anh. Ông ta nói Thước Tiểu Khả đã là vợ anh, không còn là con gái nhà họ nữa.
Một câu đó đã thể hiện lập trường của bọn họ. Từ nay về sau, không còn ai đến quấy rầy gia đình anh nữa.
Anh quay đầu nhìn lại, Thước Tiểu Khả toàn thân váy trắng nhàn nhã ngồi trên ghế mây trong phòng ngủ, dõi mắt theo con trai đang được bảo mẫu ôm. Cô mới mười tám tuổi, bản thân cũng là một đứa trẻ chưa lớn, lại thêm mất trí nhớ lúc trước nên tâm trí cô chỉ như tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi, cho nên chuyện chăm sóc con này cô căn bản không làm được
Lãnh Ngạo đi qua nói với cô: “Em vẫn còn đang ở cữ, mau lên giường nghỉ ngơi đi.”
Thước Tiểu Khả cực kỳ nghe lời lập tức nửa nằm lên giường, “Anh đặt tên cho con đi.”
Lúc này Thước Tiểu Khả mới nhớ ra, con đã sinh mấy ngày mà vẫn chưa có tên.
Vì thế, mấy ngày kế tiếp, hai vợ chồng ra sức suy nghĩ tên cho con trai, cũng may không phụ công sức của họ, tên con rốt cuộc cũng có.
Lãnh Vũ Khả.
Đừng xem thường chữ ‘Vũ’ này, nó bao hàm rất nhiều dụ ý. Thứ nhất, “vũ” và “cùng” đồng âm, có nghĩa đứa con chính là kết tinh tình yêu của Lãnh Ngạo và Thước Tiểu Khả. Thứ hai, “vũ” tượng trưng cho vũ trụ, có nghĩa là đứa bé vừa sinh ra đã được tài phú to lớn như vũ trụ.
Cho nên hai vợ chồng cảm thấy tên này rất hay.
Hơn một tháng sau, Thước Tiểu Khả đã chấm dứt kì ở cữ, Lãnh Ngạo khẩn cấp bò lên giường cô. Từ khi Khả Nhi bắt đầu mang thai, chuyện phòng the của bọn họ chỉ đếm trên đầu ngón tay, vì con cái gì anh cũng nhịn. Đến nay cuối cùng cũng được “Thủ đắc vân khai kiến nhật xuất*” rồi.
(*) Thủ đắc vân khai kiến nhật xuất (Đợi được mây tan mặt trời mọc): Ý nói đến tính lạc quan kiên trì, vĩnh viễn không buông tay. Chỉ có người kiên trì tới cùng mới có thể đợi được đến lúc mây tan để nhìn thấy mặt trời, cầu vồng xuất hiện.
Có khi anh nghĩ, tình cảm của anh cũng giống như vậy, cho dù thủ đoạn có chút vô sỉ, có thể nói là dẫm trên vô số xác người để dựng nên, nhưng anh không hối hận. Thủ đoạn cái gì, chỉ cần có thể khiến Khả Nhi vĩnh viễn không rời khỏi anh là được.
Lúc này, Thước Tiểu Khả mặc áo ngủ màu bạc trong suốt, làn da cô vốn trắng, sau khi sinh con xong lại càng mượt mà hơn, ẩn hiện dưới lớp áo ngủ mỏng càng thêm mê người. Lãnh Ngạo nhìn mà yết hầu không ngừng chuyển động lên xuống, ngoài dáng người gợi cảm, gương mặt của Thước Tiểu Khả cũng có lực hấp dẫn hơn.
Đôi mắt xinh đẹp yếu ớt, đôi môi không son mà hồng, mái tóc thả rối tự nhiên. Anh bị cô trêu chọc vài cái, sau đó cô còn ngoắc ngón tay, híp mắt phóng điện với anh.
Lãnh Ngạo vốn đã rất “trướng” rồi, bị cô khiêu khích như vậy, nhiệt huyết toàn thân anh sôi trào hừng hực, thần kinh căng đến cực hạn, thật sự nếu không phóng thích, anh nhất định sẽ chết vì nghẹn.
Như con sói bị bỏ đói, Lãnh Ngạo bổ nhào lên người cô, môi dán lên da thịt bóng loáng của cô, một đường hôn xuống. Trán, môi, ngực, eo, chân, mỗi nơi mẫn cảm trên thân thể cô đều bị anh hôn mấy lần, cuối cùng hôn đến chân, mắt anh lóe sáng.
Ban đầu, lúc khắc những chữ này lên chân cô, ngoài việc lưu lạc ấn của mình còn là để gắn thiết bị truy tìm. Mấy tháng trước, thiết bị đã được gỡ xuống, nhưng hai chữ chói mắt vẫn không xóa đi. Anh không hối hận vì đã xăm lên chân cô, vì hai chữ này có thể thời thời khắc khắc nhắc nhở anh, vĩnh viễn là của anh.
Anh lại hôn lên trên, rơi xuống cánh môi ướt át của Thước Tiểu Khả, răng lưỡi quấn giao, tình yêu dung nhập vào xương thịt.
Lãnh Ngạo thở gấp hỏi cô: “Khả Nhi, anh muốn nghe em nói ba chữ kia với anh.”
Khả Nhi bị anh khiêu khích đã sớm mắt đỏ tai đỏ, mê ly ôm lấy cổ anh hỏi: “Ba chữ nào?”
Lãnh Ngạo hôn hai cái lên môi cô, đáp: “Anh yêu em!”
Thước Tiểu Khả cười nhạo một tiếng, nói theo: “Em yêu anh.”
Lãnh Ngạo cực kỳ thỏa mãn, đây là lần đầu tiên nghe cô nói ba chữ đó với anh, anh thậm chí còn có cảm giác như mới biết yêu. Sau đó anh không nói thêm gì, dùng hành động thực tế biểu hiện tình yêu của mình.
Hai thân thể dán lấy nhau không một kẽ hở, phòng ngủ tràn đầy xuân sắc. Lúc Lãnh Ngạo đi vào, phát hiện nơi đó của cô vô cùng khít khao, phải dùng nhiều sức mới xâm nhập được. Khi chạm đến chỗ sâu nhất, anh dường như hòa thành một đám mây bay dập dờn, vô cùng thỏa mãn.
Hoan ái dời sông lấp biển đi qua, Thước Tiểu Khả mệt đến không chịu nổi, chìm vào giấc ngủ, Lãnh Ngạo lại không hề buồn ngủ. Anh đứng dậy lấy một điếu xì gà, mở cửa sổ sát đất đi ra ban công.
Lúc này đã vào đêm, chung quanh im ắng. Anh nhìn mặt trăng trên trời, trăng rất tròn, rất sáng, tựa như sự viên mãn của anh và Khả Nhi hiện tại.
Anh biết hạnh phúc này không dễ có được, nếu không phải anh dùng hết thủ đoạn, căn bản không có ngày hôm nay. Thứ ấm áp duy nhất trong lòng anh vĩnh viễn cũng sẽ không biến mất.
Nếu có kiếp sau anh vẫn còn muốn ở cùng Khả Nhi.
Khả Nhi, em là duy nhất của anh, không phải là “một trong những…”, bất luận thế nào, cho dù có dùng hết thủ đoạn, anh cũng không thể để em rời khỏi anh. Thế giới này, chỉ có em mới khiến anh cảm thấy an toàn, cảm thấy ấm áp. Nếu không còn em, anh chẳng khác nào mất đi tất cả, không còn em, anh có nhiều tài phú hơn đi nữa cũng chỉ uổng công.
Cho nên, xin em ở cùng anh một đời một kiếp!
Toàn văn hoàn