Chương 94: Anh cũng là người xấu sao?
“Rốt cuộc các người có ý gì?”
Chu Bang nhìn chằm chằm vào Lý Thiên Hào và hỏi.
“Mục Viễn Chinh muốn trừ khử anh! Chỉ cần một tỷ tới tay anh thì ông ta sẽ lấy tiền rồi để anh gánh tội! Đến khi đó ông ta thề thốt phủ nhận cũng đâu có ai có bằng chứng?”
“Đương nhiên anh cũng có thể lựa chọn không tin. Tự đánh gãy đôi chân của mình rồi cút đi!”
Lý Thiên Hào lạnh lùng nói.
“Quả nhiên! Mục Viễn Chinh! Coi như ông giỏi!”
Toàn thân Chu Bang run rẩy, hai mắt kích động đến lồi cả ra!
Từ sau khi bắt cóc cô chủ nhà họ Lý, cả Sở Châu đều nhốn nhào lên, vô số các phương tiện truyền thông tranh nhau đưa tin, phía cảnh sát cũng không ngừng tăng cường tìm kiếm trước sức ép của dư luận!
Tình hình ngày một xấu đi!
Mỗi lần Chu Bang gọi điện thoại cho Mục Viễn Chinh thì câu trả lời nhận được đều rất qua loa lấy lệ, điều ông ta quan tâm chỉ là khi nào tiền tới tay!
Bịch!
Chu Bang quỳ rạp xuống đất.
“Anh Hào! Chu Bang nguyện đi theo anh, dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng tôi cũng phải giết Mục Viễn Chinh!”
Chu Bang vừa nói vừa dập đầu bình bịch.
“Ha ha, anh quỳ nhầm người rồi, đại ca thật sự là anh ta!”
Lý Thiên Hào nhìn chằm chằm vào Mục Hàn và nói, trong lòng càng ngưỡng mộ anh hơn.
“Chủ nhân! Xin hãy nhận của Chu Bang một lạy!”
Chu Bang không chút do dự dập đầu với Mục Hàn và nói.
“Đứng dậy đi. Đúng rồi, đưa tôi một tấm thẻ ngân hàng của anh”.
Mục Hàn chìa tay ra nói.
Thẻ ngân hàng?
Chu Bảng hơi sửng sốt, nhưng hắn vẫn cung kính rút một tấm thẻ từ trong ví tiền ra rồi đưa qua.
“Được rồi, anh giao cô chủ nhà họ Lý cho tôi, rồi quay về báo cáo lại với Mục Viễn Chinh đi!”
Sau khi chụp ảnh xong, Mục Hàn liền vứt lại tấm thẻ ngân hàng cho hắn.
“Báo… báo cáo lại?”
Khóe miệng Chu Bang co giật.
Giao người cho anh nhưng lại không lấy được tiền, quay về chẳng phải là tìm cái chết sao?
“Ừ. Tôi vừa bảo người chuyển một tỷ vào tài khoản của anh rồi, anh cầm về đưa cho Mục Viễn Chinh trước đi”.
Mục Hàn lạnh lùng nói rồi lập tức đi vào trong phòng.
“Trời ơi, tưởng Lý Thiên Hào đi theo một nhân vật lớn nào cơ chứ, không ngờ lại là một thanh niên lẻo mép”.
Chu Bang nhìn theo bóng lưng của Mục Hàn, cảm thấy chán ghét không thôi.
Hắn đã định sau khi rời khỏi đây sẽ dẫn theo anh em trốn chạy tới nơi xa xăm!
Tinh!
Đúng lúc này, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên một tiếng thông báo tin nhắn.
“Đây… đây là…”
Bàn tay đang cầm điện thoại của Chu Bang run rẩy kịch liệt, kinh ngạc tới mức con mắt trợn tròn sắp rơi cả ra ngoài!
“Một… một tỷ! Đúng là một tỷ!”
Chu Bang khẽ hét lên với vẻ quá khích, hai mắt đầy sợ hãi mà nhìn về phía Mục Hàn đi mất!
Rốt cuộc là nhân vật khủng bố nào mà lại có thể huy động một tỷ chỉ trong một cuộc điện thoại?
Hơn nữa còn thản nhiên gửi ngay cho một người vừa mới gặp mặt?
Chu Bang càng nghĩ càng hưng phấn!
Có thể làm con chó cho một nhân vật lớn như vậy thì chẳng phải là may mắn ư?
“Đi! Chúng ta về thôi!”
Chu Bang hít sâu một hơi rồi hét lên, lưng cũng thẳng tắp hơn nhiều!
“Anh Mục! Anh… chuyển cho tên du côn đó một tỷ thật sao? Anh quá tắc trách rồi!”
Tai của Lý Thiên Hào rất thính, khi anh ta nghe thấy những tiếng kinh hãi của Chu Bang xong bỗng trách móc Mục Hàn.
Ai biết tên Chu Bang đó có ôm tiền bỏ trốn không?
“Chỉ là dăm ba đồng bạc thôi mà, hơn nữa không ai dám phản bội tôi đâu, trừ khi kẻ đó muốn chết!”
Mục Hàn cười khẩy một tiếng.
Dăm ba đồng bạc?
Đại ca à, đó là một tỷ đó!
Lý Thiên Hào cố kìm nén nỗi kinh ngạc trong lòng rồi hít sâu một hơi, anh ta ngày càng cảm thấy bản thân không thể hiểu được Mục Hàn trước mặt.
“Cởi trói cho cô ta đi”.
Khi vào căn phòng bên trong, Mục Hàn thấy cô gái trẻ bị bắt cóc hơi quen, nhưng anh cũng không bận tâm quá nhiều, thẳng thừng nói với Lý Thiên Hào.
Lý Thiên Hào gật đầu, đi thẳng tới cởi dây thừng và bịt mắt cho cô gái.
“Các anh… tới cứu tôi sao?”
Cô gái vừa chậm rãi duỗi tay chân vừa cảnh giác hỏi.
“Không, chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi. Cô mau về đi!”
Lý Thiên Hào lắc đầu nói.
Sau khi quan sát Lý Thiên Hào từ trên xuống dưới, hai mắt cô ta lại nhìn sang Mục Hàn cạnh đó.
“Là anh ta!”
Cô gái rùng mình, sải bước chạy tới, ôm chầm lấy cổ Mục Hàn từ phía sau.
“A! Mục Hàn! Là anh sao? Chắc chắn anh tới để cứu tôi! Tôi đã nói rồi, anh là người trong mộng của tôi!”
Cô gái hưng phấn khẽ mỉm cười nói.
“Xuống ngay!”
Khó khăn lắm Mục Hàn mới thoát khỏi, khi anh cau mày nhìn thì bỗng hơi sững sờ.
“Lý Nhất Nam? Sao lại là cô?”
Mục Hàn hơi ngạc nhiên hỏi.
“Ha ha ha, đừng giả vờ nữa! Chắc chắn là anh biết tôi gặp nguy hiểm nên mới tới đây, đi ngang qua gì chứ? Hừ, tôi không tin!”
“Đúng rồi, khi nào thì anh ly hôn với Lâm Nhã Hiên và ở bên tôi?”
Lý Nhất Nam hỏi dồn dập.
“Lý Thiên Hào, anh đưa cô ta về nhà họ Lý đi, tôi quay về khách sạn nghỉ ngơi đây”.
Mục Hàn sờ cái đầu nhức mỏi vì bị làm ồn, anh nhìn Lý Thiên Hào bất lực nói.
“Không! Tôi không đi đâu hết, tôi phải đi theo anh!”
Lý Nhất Nam như một con cá chạch nhanh chóng trốn sang bên cạnh Mục Hàn, bĩu môi nói.
“Đi theo tôi! Chúng tôi có chuyện lớn phải làm, không thể dẫn theo cô được!”
Lý Thiên Hào nghiêm nghị nói, nhưng trong lòng lại vô cùng ngưỡng mộ Mục Hàn.
Trong nhà thì có người vợ xinh đẹp, ở ngoài lại có cô gái đẹp đẽ nữa!
Từ khi nào mà một tên ở rể lại có thể sống thoải mái như vậy?
“Chuyện lớn? Mục Hàn, anh dẫn theo tôi đi! Tôi là cô chủ nhà họ Lý, ở Sở Châu này một khi nhắc tới tên tôi thì ai cũng phải nể mặt mấy phần!”
Lý Nhất Nam chống nạnh, nói với vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Mục Hàn mặc kệ cô ta, đi thẳng ra phía cửa.
“Ha ha, nếu cô đã có khả năng uy hiếp như vậy thì tại sao lại bị bắt cóc tới bãi đất hoang này?”
Lý Thiên Hào cố tình chế giễu.
“Chuyện này…”
Lý Nhất Nam bỗng nghẹn lời, khi cô ta nhìn thấy bóng lưng Mục Hàn ngày một xa thì liền lo lắng, vội vàng gào lên: “Mục Hàn! Anh mà không dẫn tôi theo thì tôi sẽ lập tức quay trở về Sở Dương và nói cho Lâm Nhã Hiên biết lúc Sở Châu anh đã trêu ghẹo tôi đó!”
Kít.
Mục Hàn bỗng dừng bước.
“Cho cô ta đi theo đi!”
Mục Hàn nghiến răng nghiến lợi, sao anh lại dây phải một con yêu tinh nhỏ này cơ chứ?
“Ha ha ha! Coi như anh thức thời!”
Lý Nhất Nam vội vàng hăng hái theo sau.
“Tôi muốn hỏi cô một câu, có phải cô có chị em sinh đôi không?”
“Tại sao trước kia lúc chơi đàn dương cầm thì khí chất nho nhã, còn bây giờ… lại trở nên xảo quyệt, bất lịch sự thế?”
Mục Hàn liếc nhìn Lý Nhất Nam và hỏi.
“Hi hi, không hiểu chứ gì, do thầy tôi dạy đó, thầy bảo chơi đàn dương cầm phải đoan trang! Còn bây giờ thì mới đúng thật là tôi!”
Lý Nhất Nam lắc đầu đắc ý nói.
“Giải thưởng Oscar nợ của cô một giải”.
Mục Hàn hơi cạn lời.
“Tôi cũng hỏi anh một câu, tại sao anh chịu ở rể ở nhà họ Lâm nhỏ bé?”
Lý Nhất Nam chớp đôi mắt đẹp tò mò hỏi.
“Vì ăn bám sướng!”
“…”
…
Buổi tối.
Lý Nhất Nam vẫn ở lì trong phòng của Mục Hàn không chịu đi, đúng lúc này thì tiếng gõ cửa vang lên.
“Chủ nhân!”
Vừa mở cửa Mục Hàn liền nhìn thấy một tên mập tròn vo quỳ gối ở bậc cửa.
“Mục Hàn, anh cũng là người xấu sao?”
Bỗng chốc hai mắt Lý Nhất Nam trợn tròn!