Chương 92: Lần đầu đến Sở Châu!
“Cầu xin mày? Tao nghĩ chắc mày điên rồi phải không? Từ trước đến giờ đều là mày vô liêm sỉ ăn bám, mày không khóc lóc gào thét bắt chúng tao phải cho mày ăn đã là tốt lắm rồi, lại còn cầu xin mày à?”
Tần Lệ vẻ như vừa nghe được một chuyện rất nực cười, mặt tràn đầy sự giễu cợt!
“Mục Hàn, dù thế nào anh cũng không được đi!”
Lâm Nhã Hiên không chút do dự nói.
“Vợ à, đừng lo, anh tạm thời ra ngoài ở vài ngày, sau đó sẽ trở về một cách đầy vẻ vang thôi!”
Mục Hàn tự tin nói.
“Anh…”
“Được! Anh muốn đi đâu thì đi, tôi không thèm lo nữa!”
Lâm Nhã Hiên giậm chân tức giận khi cô khuyên thế nào anh cũng không nghe.
“Vậy anh đi trước đây”, Mục Hàn nói nhỏ vào tai Lâm Nhã Hiên, sau đó liếc nhìn Tần Lệ lạnh lùng nói: “Mẹ, đến lúc đó con sẽ gửi địa chỉ nơi ở của con cho mẹ, nhớ là đừng tìm sai địa điểm đấy nhé!”
Nói xong, anh sải bước đi mà không ngoái lại.
“Ha ha ha, Nhã Hiên, con xem đi, tên phế vật này thực sự đã làm mẹ sợ đến phát điên lên rồi, lại còntìm nó á? Tao khinh!”
“Nhã Hiên, giờ Mục Hàn đã rời khỏi nhà mình rồi, con hãy mau chóng sắp xếp lúc nào ly hôn đi!”
Tần Lệ nói ngay cho nóng.
“Mẹ! Cho dù có chết, con cũng không ly hôn với Mục Hàn đâu!”
Lâm Nhã Hiên nén giận nói lớn, hậm hực liếc nhìn Tần Lệ rồi chạy thẳng vào phòng, nặng nề đóng cửa lại.
“Cái tên đó, tại sao lại muốn đi chứ?”
Lâm Nhã Hiên dựa vào cửa, hai mắt đỏ hoe.
…
“Mấy ngày tới tôi sẽ ở chỗ ông”.
Sau khi Mục Hàn rời khỏi biệt thự, anh đi thẳng đến nhà của Tạ Cửu Uẩn.
“Vâng, Điện Chủ! Tôi sẽ thu xếp cho cậu!”
Tạ Cửu Uẩn trông rất tự hào.
“Không cần, chỉ cần sắp xếp cho tôi một phòng cạnh phòng Lý Thiên Hào là được! Phải rồi, anh ta thế nào rồi?”
Vừa nói, Mục Hàn vừa đi về hướng phòng của Lý Thiên Hào.
“Điện Chủ yên tâm, hai ngày qua tôi đều dùng phương thuốc bí truyền để cho cậu ấy ngâm người, giờ đã khỏe mạnh lắm rồi!”
Tạ Cửu Uẩn vuốt râu dê và đắc ý nói.
Két!
Mục Hàn mở cửa phòng, đúng lúc Lý Thiên Hào đang luyện tập phục hồi sức khỏe, lộ ra một thân hình cường tráng.
“Ồ, xem ra sức anh giờ đánh chết được cả một con hổ rồi đấy!”
Mục Hàn mỉm cười ngồi xuống và rót một tách trà.
“Người anh em, lần này may mà có anh! Lý Thiên Hạo tôi nợ anh một mạng!”
“Hễ có việc gì cần sai bảo, dù tôi có lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ nan!”
Khi Lý Thiên Hào vừa nhìn thấy Mục Hàn, đột nhiên đôi mắt hổ trợn lên, anh ta vỗ ngực mình nói.
“Cũng không nghiêm trọng như vậy. Vừa hay mấy hôm nay rảnh nên giúp anh báo thù trước vậy!”
Mục Hàn thản nhiên nói.
“Báo thù… Báo thù? Người anh em, e rằng không đơn giản như vậy. Bây giờ toàn bộ thế giới ngầm của Sở Châu đều nằm trong tay hắn. Có ba mươi sáu đường chủ và hàng nghìn đàn em! Muốn tới gần hắn cũng đã không đơn giản rồi, đừng nói đến việc… giết hắn!”
Mặt Lý Thiên Hào căng thẳng, anh ta không cam tâm cắn hàm răng như muốn gãy nát.
“Những cái này thì anh không cần phải lo, chỉ cần anh vẫn nhận ra hắn là được”.
Mục Hàn cười nói.
“Yên tâm, cho dù hắn có biến thành tro tàn tôi cũng có thể nhận ra hắn!”
Lý Thiên Hào chua chát nói.
“Tốt! Anh nghỉ ngơi chút đi, tám giờ sáng ngày mai chúng ta chuẩn bị xuất phát, mục tiêu là Sở Châu!”
Khóe miệng Mục Hàn cong lên một vòng cung tự tin.
Sau khi trở về phòng.
Mộ Dung Phong và Tạ Cửu Uẩn đều kính cẩn đứng bên cạnh Mục Hàn.
“Điện Chủ! Con tép này không cần cậu phải tự mình ra tay chứ? Chỉ cần một câu nói tùy tiện của cậu, đừng nói là Sở Châu, ngay cả toàn bộ thế giới ngầm của toàn bộ Hoa Hạ cũng đều có thể biến mất bất cứ lúc nào!”
Mộ Dung Phong hít sâu một hơi nói.
“Đúng vậy, Điện Chủ, cậu thật sự không cần tự mình mạo hiểm. Một khi gặp phải sự cố ngoài ý muốn nào đó, thế giới này sẽ rơi vào sự hỗn loạn và hoảng loạn!”
Tạ Cửu Uẩn run rẩy thuyết phục.
“Các ông có biết kẻ thù của Lý Thiên Hào, người nắm giữ thế giới ngầm của Sở Châu không?”
Mục Hàn nhìn hai người và hỏi.
Mộ Dung Phong và Tạ Cửu Uẩn nhìn nhau lắc đầu.
“Ha ha, trước đây hắn họ Lưu, nhưng bây giờ hắn đã đổi họ rồi, tên là Mục Viễn Chinh!”
Khi nói, đôi mắt Mục Hàn bắn ra hai luồng sáng dữ tợn!
Mục Viễn Chinh thực chất là một quân cờ của nhà họ Mục ở Sở Châu, mục đích là kiểm soát toàn bộ thế giới ngầm ở Sở Châu để nhà họ Mục thực hiện một số thương vụ không thể cho người khác biết.
Điều quan trọng nhất là Sở Châu là một pháo đài thông quan trọng yếu, vị trí địa lý của nó vô cùng quan trọng!
Chỉ riêng việc này cũng có thể mang lại thu nhập ít nhất hàng trăm tỷ cho nhà họ Mục mỗi năm!
“Mục Viễn Chinh chẳng qua chỉ là con chó người ta nuôi mà thôi. Dù sao hiện giờ tôi cũng chưa định tới thủ đô, nên sẽ diệt trừ ông ta trước, tốt xấu gì cũng làm cho nhà họ Mục rơi mất miếng thịt!”
Mục Hàn cười khẩy.
Ngày hôm sau.
Khi Mục Hàn và Lý Thiên Hào đến Sở Châu thì trời đã trưa.
“Ông đưa chúng tôi đến đây là được rồi, ông về trước đi, ở đây tôi và Thiên Hào sẽ lo liệu”.
Mục Hàn thản nhiên nói với Mộ Dung Phong.
“Được…được!”
Mặc dù trong lòng Mộ Dung Phong tràn đầy lo lắng, nhưng ông ấy chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh của Điện Chủ một cách vô điều kiện.
Sau khi Mộ Dung Phong rời đi, Mục Hàn đưa Lý Thiên Hào đến một nhà hàng tên là “nhà hàng Long Đích” trong thành phố để ăn cơm.
“Không khí trong nhà hàng này có chút kỳ quái!”
Lý Thiên Hào tinh tường nhận ra sự khác biệt, ngoại trừ hai người bọn họ ăn cơm ra, ở chung quanh, ai nấy đều xăm trổ đầy mình, bộ dạng hung ác!
Nói cách khác, thay vì nói đây là một nhà hàng, chi bằng gọi nó là thánh địa tụ họp của thế giới ngầm thì hơn!
“Ông chủ ở đây tên là Chu Bang, là một trong ba mươi sáu đường chủcủa Mục Viễn Chinh. Bởi vì không chịu nịnh nọt, hắn dần dần bị Mục Viễn Chinh và các đường chủkhác xa lánh, hắn chỉ dám tức giận trong lòng chứ không dám lên tiếng!”
Mục Hàn thản nhiên giới thiệu rằng đêm qua anh đã nắm được tình hình thực lực chi tiết của toàn bộ Sở Châu từ Điện Long Vương, giờ anh biết rõ quan hệ giữa các thế lực như lòng bàn tay!
“Chả trách… À phải rồi, anh đưa tôi tới nơi này ăn cơm tối, chẳng lẽ là…”
Lý Thiên Hào đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, kinh ngạc nhìn về phía Mục Hàn hỏi.
“Ông chủ, thanh toán!”
Mục Hàn không trả lời Lý Thiên Hào ngay, mà là hét lớn.
“Mẹ kiếp, thanh toán không biết tự đến mà đưa tiền sao? Ầm ĩ cái cứt!”
Một người đàn ông thân hình thấp mà thô đứng lên từ chỗ ngồi quầy thu ngân, mắng nhiếc tía lia.
“Trong đồ ăn của các ông có tóc, lẽ nào không nên lại đây xem à?”
Mục Hàn tiếp tục lớn tiếng mà không hề kiêng dè.
“Tóc?”
Người đàn ông thu ngân bộ dạng hung hăng đi đến, nhìn Mục Hàn chằm chằm với đôi mắt hổ như muốn nuốt sống họ!
Mẹ nó!
Hai thằng ngốc này lại dám đến nhà hàng Long Đích này kiếm chuyện, như thế này là muốn tự tìm đường chết hay sao?
“Nhìn xem, trong món này không phải có tóc hay sao?”
Mục Hàn cười nhạt nói, sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh bứt một sợi tóc trắng trên đầu Lý Thiên Hào ngang nhiên bỏ vào trong đồ ăn.
“Trời ạ, các người đang đùa nhau à?”
“Có biết chủ nhân của nhà hàng này là ai không? Đường chủ Chu Bang! Toàn bộ Sở Châu nghe đến cái tên này ai mà không khỏi run sợ?”
Người đàn ông thu ngân nhẹ nhàng vẫy tay, trong phút chốc đã có hơn chục người đàn ông to lớn bao vây!
Bộ dạng ai nấy đều hung ác dữ tợn!