Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 693




Chương 693: Trong lòng ông không rõ sao?

Mà bí mật này là, khi Mục Thịnh Uy và Mục Thịnh Bắc cùng đối phó với thế lực thù địch bên ngoài gia tộc, ông ta có ý muốn bảo tồn lực lượng, cuối cùng khiến Mục Thịnh Bắc bị thế lực của địch bao vây tấn công ép đến vách núi rồi đành nhảy xuống.

Sau đó, Mục Thịnh Uy vì để tiêu diệt hậu họa về sau, đã đích thân xuống dưới vách núi tìm giết Mục Thịnh Bắc còn đang hấp hối.

Nhà họ Mục ở thủ đô là thế gia số một của Hoa Hạ, từ xưa tới nay đều tuân theo sách lược trên dưới đồng lòng, đoàn kết đối phó với kẻ thù.

Hành vi âm thầm hãm hại anh cả của Mục Thịnh Uy một khi bị lộ tẩy, cho dù ông ta có là gia chủ thì cũng phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc nhất.

Thậm chí còn phải nhường chức gia chủ cho người khác.

Vì nhà họ Mục ở thủ đô sẽ không bao giờ chấp nhận một kẻ như vậy ngồi lên vị trí gia chủ.

Ích kỉ, lạnh lùng, vô tình!

Vì lợi ích cá nhân mà có thể không từ thủ đoạn, hi sinh tất cả người thân ruột thịt nhất!

Đây chính là đánh giá của Mục Hàn với Mục Thịnh Uy.

Trong khi Mục Hàn quan sát Mục Thịnh Uy từ trên xuống dưới.

Thì ông ta cũng đang đánh giá Mục Hàn.

Từ khi Mục Hàn sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên Mục Thịnh Uy nhìn anh một cách kỹ càng như thế.

Mục Thịnh Uy chưa từng coi trọng đứa con riêng của mình.

Nói cách khác, trong mắt ông ta, Mục Hàn chưa bao giờ tồn tại.

Bây giờ, Mục Hàn kiêu ngạo như vậy, ông ta cảm thấy anh chẳng khác gì những thanh niên trẻ tuổi kiêu căng của những nhà giàu có trong thủ đô, có chút thành tựu liền tự cao tự đại cho rằng mình là nhất.

Nhưng thật sự không biết rằng, trước những sức mạnh to lớn thì chút thành tựu đó chẳng là gì hết.

“Thanh niên kiêu căng một chút không đáng để chỉ trích, cũng có thể xem là đang tự tin”, Mục Thịnh Uy nhếch mép, không khỏi cười nhạo: “Nhưng kiêu ngạo quá mức tưởng mình là đệ nhất thiên hạ thì hỏng rồi!”

“Thực tế nghiệt ngã sẽ dạy dỗ cậu từ từ!”

“Vậy sao?”, Mục Hàn hờ hững nói: “Tôi với Mục Sảng, ai kiêu ngạo hơn?”

“Ha ha ha ha!”, nghe Mục Hàn nói vậy, Mục Thịnh Uy cười phá lên: “Mục Hàn, cậu có tư cách gì để so sánh với Mục Sảng chứ?”

“Đúng! Mục Sảng rất kiêu ngạo!”

“Nhưng Mục Sảng là con trai tôi và Phụng Cầu Hoàng, mang trong mình dòng máu cao quý, là người của thủ đô, sao cậu có thể với tới những thành tựu của nó được chứ! Nó có tư cách để kiêu ngạo, cậu có không?”

Mục Thịnh Uy cho rằng dù Mục Hàn là ông chủ của tập đoàn Phi Long, lại có thể ra lệnh cho năm mươi vương tộc của Đông Hải nhưng trước những thành tựu của Mục Sảng thì không đáng nhắc tới.

Dù sao thì ba mươi năm trước, một gia nô không được coi trọng như Mục Bá Đạo của nhà họ Mục ở thủ đô còn trấn áp được năm mươi vương tộc của Đông Hải.

“Cậu muốn dựa vào việc trong người cậu đang chảy dòng máu của tôi sao?”, không đợi Mục Hàn lên tiếng, Mục Thịnh Uy tiếp tục nói: “Không không không! Dù trên người cậu có chảy dòng máu của tôi, tôi cũng không bao giờ thừa nhận cậu là con trai tôi”.

“Trừ khi thành tựu của cậu có thể bằng một phần mười của Sảng Nhi!”

“Nếu không, tôi tuyệt đối không để cậu quay về nhà họ Mục ở thủ đô!”

“Mục Thịnh Uy, ông nghĩ nhiều rồi”, Mục Hàn căn bản không để tâm tới những lời châm chọc của Mục Thịnh Uy, anh hỏi: “Một mình ông tới đây à?”

“Mẹ tôi đâu? Sao không đưa theo cùng?”

“Cậu yên tâm, mẹ cậu vẫn ổn”, những lời châm chọc khiêu khích không lay động được Mục Hàn, Mục Thịnh Uy không khỏi mất hứng, nói: “Nếu cậu không tin tôi có thể gọi điện hoặc gọi video ngay bây giờ để cậu xác nhận!”

“Được”, Mục Hàn gật đầu.

Ngay sau đó, Mục Hàn được nhìn thấy Sở Vân Lệ thông qua cuộc gọi video của Mục Thịnh Uy và Phụng Cầu Hoàng.

Sau khi thấy Sở Vân Lệ bình an vô sự, Mục Hàn mới nói: “Mục Thịnh Uy, người ta thường nói, không có việc gì thì không tới làm phiền. Tôi và ông mặc dù là bố con nhưng tôi nghĩ chắc ông chả có lòng đích thân tới thăm tôi đâu!”

“Nói đi, tìm tôi có việc gì?”

Mục Hàn vẫn luôn quan sát Mục Thịnh Uy.

Từ đầu tới cuối, Mục Thịnh Uy luôn miệng bảo đảm sự an toàn của Sở Vân Lệ với Mục Hàn.

Lần này tới tỉnh, ông ta im hơi lặng tiếng, ngay cả bảo vệ cũng không đưa theo.

Rõ ràng không phù hợp với thân phận gia chủ của thế gia hàng đầu Hoa Hạ.

Nên Mục Hàn đoán, ông ta lặng lẽ hành động như vậy, còn hạ thấp bản thân để tới tìm anh, nhất định là muốn thăm dò liệu anh có biết được bí mật đó của ông ta năm xưa hay không.

Mà khi Mục Sảng bỏ qua cho anh, sau đó Sở Vân Lệ đột nhiên mất tích, rơi vào trong tay Mục Thịnh Uy, càng khiến Mục Hàn chắc chắn rằng, Sở Vân Lệ đã dùng bí mật này của ông ta để trao đổi, để Mục Sảng tha cho anh.

Nghe Mục Hàn hỏi vậy, Mục Thịnh Uy nhất thời do dự.

Ông ta đúng là rất muốn biết Mục Hàn liệu có biết bí mật đó của ông ta hay không.

Nhưng ông ta lại không dám hỏi thẳng.

Lỡ như Mục Hàn không biết thì sao?

Ông ta hỏi lộ liễu như vậy thì chẳng phải để lộ sơ hở hay sao?

Mục Thịnh Uy trầm mặc một lúc, cuối cùng mở miệng: “Mục Hàn, cậu và mẹ mình gặp nhau cũng đã mấy tháng rồi. Trong thời gian này mẹ cậu có nhắc tới tôi không?”

“Có, đương nhiên có”, Mục Hàn chậm rãi trả lời.

Anh nghiền ngẫm nhìn Mục Thịnh Uy nói: “Mẹ có nói với tôi rất nhiều chuyện, có chuyện tốt, cũng có chuyện xấu, ông muốn nghe chuyện tốt hay là chuyện xấu đây?”

“Tốt xấu không quan trọng”, những điều Mục Hàn nói đều không phải trọng điểm, ông ta không muốn biết, thế là ông ta tiếp tục dẫn dắt chủ đề: “Mục Hàn, mẹ cậu có kể những chuyện riêng tư hơn cho cậu nghe không?”

Nghe Mục Thịnh Uy nói vậy, Mục Hàn bất giác mừng thầm.

Đuôi hồ ly cuối cùng cũng lộ ra rồi.

Mục Hàn nheo mắt nói: “Ví dụ như?”

“Ví dụ như năm xưa..”, Mục Thịnh Uy nói tới đây lập tức ý thức được ông ta suýt chút nữa đã mắc bẫy, ông ta dừng lại rồi nói: “Ví dụ như một vài chuyện riêng tư của tôi!”

“Đương nhiên là có”, Mục Hàn cười nói: “Mẹ tôi kể rất nhiều chuyện về ông. Ông có thể ngồi trên vị trí như ngày hôm nay đương nhiên là có không ít chuyện riêng tư thầm kín”.

“Cái gì?”, Mục Hàn nói vậy, Mục Thịnh Uy hết sức căng thẳng.

Nhất là sau khi Mục Hàn nói xong, còn nở nụ cười với ẩn ý sâu xa.

Điều đó càng khiến Mục Thịnh Uy cảm thấy Mục Hàn đã biết được bí mật đó của ông ta.

Nhưng câu trả lời của Mục Hàn cực kỳ vòng vo, làm cho ông ta phải suy đoán, lỡ Mục Hàn không biết bí mật đó mà là bí mật khác thì sao?

So với bí mật này thì bí mật khác của ông ta chẳng đáng nhắc tới.

Mục Thịnh Uy nhất định phải biết được răng, liệu Mục Hàn có biết bí mật lớn nhất của ông ta hay không?

“Mẹ cậu nói với cậu những chuyện gì của tôi?”, Mục Thịnh Uy nghĩ ngợi, quyết định moi tin từ Mục Hàn.

Nhưng Mục Hàn cười đáp: “Có chuyện riêng tư thầm kín nào, chẳng lẽ trong lòng ông không rõ sao?”