Chương 686: Bí mật của Mục Thịnh Uy
Ban đầu, nếu không phải Mục Đường năm lần bảy lượt tha cho mày thì e rằng mày cũng không có tư cách tới thế giới này đâu!”
“Bây giờ, nhìn thấy ân nhân cứu mạng của mày bị hành hạ ra nông nỗi này, mày cảm thấy thế nào?”
Mục Sảng không kiêng nể gì mà bật cười ha hả.
“Chú Mục Đường…”
Nhìn thấy bị Mục Đường bị treo ngược, máu chảy trên mặt đất thành một vũng lớn, Mục Hàn không khỏi đau lòng.
“Cậu chủ Hàn…”, âm thanh âm yếu ớt của Mục Đường dần dần vang lên: “Cậu chủ Hàn, còn có thể nhìn thấy cậu thì tốt quá rồi!”
“Có điều, nơi này không thích hợp ở lâu, cậu đi nhanh đi…”
Nhìn thấy Mục Đường trong tình hình này mà vẫn quan tâm tới sự an nguy của mình, Mục Hàn không khỏi cảm động.
Mục Hàn đưa tay chỉ vào Mục Sảng, tức giận nói: “Mục Sảng, tôi đã tới rồi đây, anh còn không mau thả người?”
“Mặt mũi của mày cũng lớn quá nhỉ?”, Mục Sảng mỉm cười, khóe miệng hơi nhếch lên, nói: “Mày tới thì tao phải thả người ra sao?”
“Muốn tao thả người, cũng không phải là không thể, phải xem mày có bản lĩnh này hay không đã”.
Giọng nói của Mục Sảng vừa dứt, hàng nghìn người lại tiến gần hơn.
“Đi, đi nhanh đi!”, Mục Đường bị treo ngược, ý thức được sự nguy hiểm nên dùng hết toàn bộ sức lực, hét lên về phía Mục Hàn: “Cậu chủ Hàn, mau rời khỏi nơi này đi!”
Có điều, Mục Đường vừa nói xong.
Cửa chính của trang viên đã bị một hòn đá cực to chặn lại.
Hàng nghìn cường giả hàng đầu, không ngừng toát ra sát khí ngút trời.
Mục Sảng có lý do tin rằng, dưới sự bao vây của hàng nghìn cường giả hàng đầu này, Mục Hàn sẽ chết chắc.
Đợi sau khi Mục Hàn bị chém thành nhiều mảnh, Mục Sảng sẽ lập tức truyền tin tức ra ngoài, tuyên bố Mục Hàn ra tay giết chết gia bộc của nhà họ Mục ở thủ đô là Mục Đường, vậy nên Mục Sảng giết chết Mục Hàn để báo thù cho Mục Đường.
Cứ như vậy, sẽ không có bất kỳ người nào chỉ trích Mục Sảng và em trai cùng cha khác mẹ chém giết lẫn nhau.
Hơn nữa, hành động báo thù cho Mục Đường của Mục Sảng sẽ nhận được sự tán thưởng của người trong nhà.
Mặc dù Mục Đường chỉ là một gia bộc, nhưng lại là người chứng kiến Mục Sảng lớn lên.
Điều này ắt sẽ khiến địa vị gia bộc của nhà họ Mục ở thủ đô trong lòng Mục Sảng cũng cao hơn một bậc.
Tuy nói địa vị gia bộc của nhà họ Mục ở thủ đô thấp hèn, nhưng được đám gia bộc tôn sùng thì tương lai Mục Sảng thừa kế gia chủ nhà họ mục ở thủ đô, gia bộc cũng coi như một trợ thủ đắc lực của hắn.
Cùng lúc đó.
Sau khi Sở Vân Lệ rời khỏi tiệc cưới, một mình trở về phòng.
Sở Vân Lệ lấy điện thoại ra gọi đến một dãy số đã chôn vùi sâu trong ký ức từ lâu.
Tiếng chuông điện thoại vẫn đang reo, nhưng không có người nghe máy.
“Cầu xin ông, mau nghe điện thoại đi”, mặt Sở Vân Lệ đầy vẻ lo lắng lẩm bẩm.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
Có điều, Sở Vân Lệ cũng không từ bỏ.
Mãi đến khi gọi đến cuộc thứ ba, cuối cùng cũng có người nghe điện thoại.
“A lô!”, phía bên kia điện thoại, truyền tới một giọng nam trầm thấp: “Ai đó?”
“Tôi là Sở Vân Lệ!”, sau khi Sở Vân Lệ tự giới thiệu thân phận, rõ ràng bên kia điện thoại đã sửng sốt, sau đó im lặng hồi lâu.
“Sở Vân Lệ, bà thật to gan, lại dám gọi điện thoại cho tôi?”, Mục Thịnh Uy bực bội hừ một tiếng.
“Mục Thịnh Uy, tôi gọi điện thoại cho ông chỉ là việc bất đắc dĩ mà thôi”, Sở Vân Lệ nói: “Đã là lúc này rồi, tôi cũng không dài dòng với ông nữa, tôi chỉ có một thỉnh cầu, hy vọng ông có thể buông tha cho Mục Hàn”.
“Chỉ cần ông có thể buông tha cho Mục Hàn, tôi bảo đảm với ông, mẹ con chúng tôi sau này sẽ tránh xa nhà họ Mục ở thủ đô mấy người, trốn trong xó xỉnh nơi mà mấy người không tìm được, tuyệt đối sẽ không quấy nhiễu ông!”
Nghe Sở Vân Lệ thỉnh cầu, Mục Thịnh Uy im lặng không đáp.
Sau đó, Mục Thịnh Uy nói: “Sở Vân Lệ, tôi hy vọng bà có thể hiểu, không phải tôi không buông tha cho Mục Hàn, mà trên thực tế thằng con hoang ngạo mạn kiêu căng đó luôn miệng nói muốn đánh đến nhà họ Mục ở thủ đô. Loại người kiêu ngạo xấc xược như vậy, bà cho rằng nhà học Mục ở thủ đô sẽ bỏ qua cho nó sao?”
“Cho dù tôi là gia chủ cũng không có cách nào ngăn cản”.
“Ngay cả ông cũng gọi nó là con hoang ư?”, nghe Mục Thịnh Uy nói vậy, Sở Vân Lệ không khỏi sững sờ, sau đó bật cười đau khổ: “Tôi tưởng rằng, ông vẫn xem nó là con trai ông, không ngờ hóa ra…”
“Được! Tôi biết rồi! Mục Thịnh Uy, lần này coi như tôi cầu xin ông một lần cuối cùng, chỉ cần ông bỏ qua cho nó, muốn tôi làm gì cũng được, cho dù bảo tôi lại đến cửa nhà họ Mục ở thủ đô quỳ gối ba ngày ba đêm cũng không thành vấn đề!”
“Cái này…”, Mục Thịnh Uy suy nghĩ một lát, rồi nói: “Tôi có thể bảo đảm với bà, tôi sẽ không động vào Mục Hàn, nhưng những người khác thì khó mà nói được. Dẫu sao, toàn bộ người nhà họ Mục ở thủ đô đều biết Mục Hàn vẫn còn sống, không ít người lo lắng sự tồn tại của Mục Hàn sẽ làm tổn hại đến danh dự gia tộc, họ đang nhìn chằm chằm nó như hổ đói”.
Mục Thịnh Uy hết sức khôn khéo, đá quả bóng cao su ra ngoài.
Bảo đảm ông ta không giết Mục Hàn, nhưng không bảo đảm người khác không giết Mục Hàn.
Cứ như vậy, vừa chặn được miệng của Sở Vân Lệ, vừa có thể âm thầm điều động người khác đi giết Mục Hàn.
“Nói tới nói lui, ông vẫn không chịu buông tha cho Mục Hàn đúng không?”, Sở Vân Lệ sao có thể không hiểu ý nghĩ xấu xa của Mục Thịnh Uy chứ, bà ấy lật bài ngửa luôn: “Mục Thịnh Uy, ông nên biết rằng, tôi nắm giữ bí mật lớn nhất của ông, nếu như ông không bảo đảm an toàn tính mạng của Mục Hàn, tôi sẽ không đếm xỉa đến nữa”.
“Sở Vân Lệ! Bà điên rồi!”
Vừa nghe Sở Vân Lệ nói như vậy, Mục Thịnh Uy nhất thời bị dọa sợ tới mức mặt cắt không ra máu.
Đừng thấy Mục Thịnh Uy là gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô – thế gia hàng đầu Hoa Hạ, hơn nữa sắp chính thức nắm giữ toàn bộ quyền lực mà lầm. Thật ra khi còn trẻ, Mục Thịnh Uy đã từng làm một chuyện tày trời, một khi để gia tộc phát hiện thì vị trí gia chủ của ông ta khó mà giữ được.
Mà Sở Vân Lệ đã chứng kiến toàn bộ quá trình của vụ việc này.
Mục Thịnh Uy ý thức được tính nghiêm trọng của việc này, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán, lớn tiếng quở mắng: “Sở Vân Lệ, lúc đầu bà đã nói thế nào? Bà nói bà sẽ vì tôi mà giữ kín bí mật này cả đời, vĩnh viễn cũng sẽ không nói ra. Tại sao, bây giờ bà muốn đổi ý nuốt lời?”
“Lúc ấy ông luôn miệng nói yêu tôi, chẳng lẽ đều là giả dối sao?”
“Mục Thịnh Uy, lúc ấy tôi nói yêu ông là thật”, Sở Vân Lệ nói: “Có điều, bây giờ tôi có người mà tôi yêu hơn rồi, đó chính là con trai tôi. Vốn dĩ tôi định để bí mật này chôn sâu ở trong bụng suốt đời, nhưng bây giờ vì Mục Hàn, tôi không thể không làm như vậy”.
“Mục Thịnh Uy, ông đừng trách tôi, là tôi bị ép buộc”.
“Sở Vân Lệ, bà đừng kích động, mọi việc có thể bàn bạc mà”, Mục Thịnh Uy là thật sự lo sợ Sở Vân Lệ nói bí mật này ra ngoài nên vội vàng nói vậy để bà ấy bình tĩnh lại: “Tôi có thể đồng ý với bà, bảo đảm an toàn tính mạng cho Mục Hàn, để nó tiếp tục sống”.
“Nhưng tôi nghĩ đến một vấn đề, nếu như sau này bà lại dùng bí mật này để uy hiếp tôi thì chẳng phải tôi vô cùng bị động sao?”
“Mục Thịnh Uy, nhân phẩm của tôi mà ông còn không tin sao?”, Sở Vân Lệ nói: “Tôi bảo đảm với ông, chỉ cần ông không làm tổn hại đến Mục Hàn, tôi tuyệt đối sẽ không công bố bí mật của ông”.
“Nhưng cảm giác bị người khác nắm giữ cái chuôi quả thực không thoải mái chút nào”, Mục Thịnh Uy lạnh lùng nói: “Hơn nữa, người có thể vĩnh viễn giữ kín bí mật chỉ có thể là người chết”.