Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 68




Chương 68: Ông đây sắp bị chúng mày hại chết rồi!

Vài phút sau, Mục Hàn vui vẻ bước ra khỏi cửa hàng với một chai rượu lớn trị giá hai nhân dân tệ!

“Ông chủ, nếu nói dối tôi không thêm cồn công nghiệp vào, tôi nhất định sẽ đến để trả lại đấy!”

Mục Hàn hét lớn.

Tinh tinh!

Chủ cửa hàng bị chấn động tới mức suýt ngã xuống đất.

“Tên ranh thối tha, lần nào đến cửa hàng cũng mua mấy thứ kì cục!”

Chủ cửa hàng nhỏ chửi bới sau lưng Mục Hàn, sau đó trên mặt lại lộ ra nụ cười: “Nhưng cũng là một người thú vị!”

Chẳng bao lâu, Mục Hàn đã đến tầng dưới của một tòa cao ốc.

Nó là trụ sở của Liên đoàn Công thương!

“Xin hỏi cậu tìm ai?”

Một người đàn ông vạm vỡ mặc đồng phục bảo vệ chặn đường của Mục Hàn.

“Tôi tìm Trần Kiếm Văn”.

Mục Hàn lạnh lùng nói.

“Ây da, thằng ranh nhà cậu ngông cuồng quá nhỉ. Còn dám gọi thẳng tên Hội trưởng Trần của chúng tôi. Cậu có biết đây là nơi nào không? Lại dám tới đây huênh hoang!”

Nhân viên bảo vệ nói với vẻ mặt u ám khi thấy Mục Hàn ăn mặc rất bình thường.

“Tôi nói lần cuối, tôi muốn tìm Trần Kiếm Văn, hoặc để ông ta xuống tìm tôi!”

Mục Hàn sốt ruột nói.

“Ô kìa, lại còn dám bảo hội trưởng xuống tìm mình? Cậu là cái thá gì! Cút!”

Nhân viên bảo vệ nghiến răng chửi bới.

“Rõ ràng tôi đến đây là để tặng quà mà các người lại cứ ép tôi phải ra tay!”

Khóe miệng Mục Hàn cong lên, anh sắp sửa ra tay.

Nhưng đúng lúc này, một chiếc Bentley kêu cót két dừng lại bên cạnh.

Chẳng mấy chốc, một người đàn ông đầu quấn khăn, ngồi xe lăn từ trên xe bước xuống.

“Mục Hàn!”

Khi Vi Dương nhìn thấy Mục Hàn, hai mắt hắn tức giận như sắp phun ra lửa!

Nếu không phải tại anh ta, thì mình làm sao lại đến nông nỗi người không ra người, ma không ra ma như bây giờ!

“Ồ? Đây có phải là xác ướp vừa thoát ra khỏi kim tự tháp không nhỉ?”

Mục Hàn nhìn bộ dạng khó coi của Vi Dương bối rối, cố nhịn cười hỏi.

Thực ra, khi Mục Hàn nhìn thấy hình xăm vạm vỡ thì anh liền để ý hình xăm trên người họ là biểu tượng độc đáo cho thế lực ngầm của Phương Tứ Nương!

Vì vậy, anh mới không làm khó họ.

“Anh! Nói cho anh biết! Nếu như anh đắc tội với tôi, thì anh hãy sẵn sàng hứng chịu cơn giận của tôi”.

Vi Dương nghiến răng nghiến lợi.

“Tôi có thể vào được chưa?”

Mục Hàn không thèm đếm xỉa đến Vi Dương, xoay người tiếp tục hỏi nhân viên bảo vệ.

“Ồ? Dựa vào anh mà cũng muốn tìm cậu tôi à? Là vì chuyện của Lâm Phi Yến đến cầu xin cậu ấy phải không? Nói cho anh biết! Không có cửa đâu!”

“Mấy người canh giữ cẩn thận cho tôi! Không cho phép tên đồi bại bẩn thỉu này bước vào Liên đoàn của chúng ta! Đồ rác rưởi hèn hạ!”

Vi Dương quát to một tiếng rồi vẫy tay, trợ lý của hắn chậm rãi tiến vào đại sảnh!

“Đã nghe rõ chưa? Đây không phải là nơi cậu nên đến!”

Nhân viên bảo vệ thấy Vi Dương đã rời đi liền tiếp tục quát.

“Vậy anh đi báo một tiếng, nói là có Mục Hàn tới, bảo ông ta lập tức xuống gặp tôi!”

Mục Hàn kiên nhẫn nói.

“Ồ? Tôi còn nghĩ là ai? Hóa ra là Mục Hàn, con rể nhà họ Lâm? Ha ha ha, sừng của cậu đâu rồi? Vợ cậu ngủ với đại gia siêu giàu bao nhiêu lần rồi? Ha ha ha!”

Tên nhân viên bảo vệ cười dâm đãng.

“Bốp!”

Khoảnh khắc tiếp theo.

Với một tiếng bạt tai vang dội, ngay lập tức tên nhân viên bảo vệ đang huênh hoang bay ra xa vài mét.

Những chiếc răng trong miệng hắn bị đánh bay chỉ còn vài chiếc thưa thớt.

Máu phun khắp sàn nhà!

“Khốn kiếp!”

“Dám làm loạn trước cửa Liên đoàn!”

“Anh em đâu, đánh chết hắn đi!”

Một nhóm nhân viên bảo vệ nhanh chóng bao vây quanh Mục Hàn, tất cả đều rất hung dữ!

Mục Hàn lắc đầu, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.

Và lần này.

Tại văn phòng hội trưởng trên tầng tám mươi tám của cao ốc Liên đoàn Công thương!

“Tiểu Dương, cháu bị làm sao thế? Là ai làm vậy, nói cho cậu biết, cậu lập tức tìm người đến xẻ thịt hắn!”

Khi Trần Kiếm Văn nhìn thấy Vi Dương bị thương nặng như vậy, ông ta lập tức đập bàn và nói lớn với vẻ mặt sắt đá!

Vi Dương là con trai duy nhất của chị gái ông ta, bình thường rất cưng chiều hắn.

“Cậu! Không sao, cháu đã có cách đối phó với tên nhóc đó rồi, cậu không cần phải bận tâm!”

Vi Dương nghiến răng nghiến lợi nói.

“Được rồi! Đàn ông nên như vậy, thù của mình tự mình trả!”, Trần Kiến Văn liếc nhìn Vi Dương tán thưởng, sau đó lại có chút nghi ngờ hỏi: “Cháu bị thương nặng như vậy, không ở bệnh viện tĩnh dưỡng, sao còn chạy tới chỗ cậu làm gì?”

“Là thế này cậu ạ, cháu có chút việc riêng muốn nhờ cậu. Hôm qua không phải em họ bị đánh sao? Kẻ hành hạ nó là.. .bạn của cháu, không biết cậu có thể…”

Vi Dương thận trọng hỏi, hắn biết em họ là người nối dõi chín đời duy nhất của nhà cậu, được hết mực cưng chiều, sợ rằng khó lòng thu xếp được!

Quả đúng như vậy.

Vi Dương chưa kịp nói xong, Trần Kiếm Văn đã sốt ruột xua tay.

“Nếu như cháu đến đây là vì chuyện này, thì không cần nói nữa. Trở về bệnh viện nghỉ ngơi sớm đi, đừng để mẹ cháu lo lắng!”

“Còn con đàn bà đê tiện Lâm Phi Yến kia, dám đánh đập con trai cậu, cậu phải để cho cả nhà nó chết chung! Tập đoàn Lâm Thị rắm chó gì, tao khinh!”

Trần Kiếm Văn nói lớn với ánh mắt dữ tợn, khí thế bộc phát ra khắp cơ thể.

“Phải… phải đó! Đồ khốn nạn như vậy là phải dạy cho nó một bài học! Cậu à, nếu đối phó với nhà họ Lâm, cậu nhớ để lại Lâm Nhã Hiên cho cháu!”

Vi Dương liếm miệng nói.

“Được rồi! Nhìn cháu xem, bị phụ nữ làm cho thần hồn điên đảo rồi! Trở về nói với Lâm Phi Yến, hoặc là cho cậu thấy thi thể của cô ta, hoặc là cậu phải thấy cô ta xuất hiện ở phòng của con trai cậu!”

“Nếu không, nhà họ Lâm sẽ hoàn toàn bị xóa sổ khỏi thành phố Sở Dương này!”

Trần Kiếm Văn xoay viên đá tròn trong tay, lạnh lùng nói.

“Vâng!”

Vi Dương không cả dám thở mạnh, vội vàng gật đầu đồng ý.

Đúng lúc này, điện thoại của Trần Kiếm Văn vang lên, khi ông ta nhấc máy lên, sắc mặt chợt trở nên tái mét!

“Phong … Anh Phong, anh có chỉ thị gì?”

Trần Kiếm Văn thay đổi sự uy nghiêm vừa xong, thần thái vô cùng cung kính, thậm chí còn có chút nịnh nọt!

“Ồ? Vẫn còn biết ông già này tồn tại cơ à, tôi còn tưởng cậu quên rồi, Liên đoàn Công thương rốt cuộc là sản nghiệp của ai!”

Mộ Dung Phong trầm giọng trách móc.

“Không, không! Tôi nào không dám quên!”

Khuôn mặt của Trần Kiếm Văn bắt đầu không ngừng đổ mồ hôi lạnh, sau lưng quần áo cũng ướt đẫm!

Đương nhiên ông ta biết Liên đoàn Công thương Sở Dương chỉ là một nhánh nhỏ, trụ sở thực sự phủ khắp Hoa Hạ, khống chế huyết mạch kinh tế tuyệt đối!

Chủ nhân thực sự của Liên đoàn Công thương là Điện Long Vương!

Một tổ chức khổng lồ đến mức khiến người khác phải bất lực!

“Ha ha, không dám quên? Bây giờ nhanh chóng cút xuống lầu gặp một người. Cậu còn sống được hay không chỉ là một ý niệm của cậu ấy mà thôi!”

Bụp!

Nói xong, Mộ Dung Phong cúp rầm điện thoại!

Đột nhiên.

Trần Kiếm Văn hoảng sợ.

“Có ai đang tìm tôi ở dưới tầng không?”

Trần Kiếm Văn gọi đến quầy lễ tân và hỏi.

“Có thưa hội trưởng, có điều là một tên điên ngông cuồng thôi, hắn lại dám huênh hoang gọi ông xuống dưới gặp mình, cũng không xem lại bộ dạng bản thân như thế nào!”

Nhân viên quầy lễ tân liếc nhìn về hướng của Mục Hàn và nói với vẻ chế nhạo.

“Khốn kiếp! Ông đây sắp bị chúng mày hại chết rồi!”

Trần Kiếm Văn khàn giọng hét lớn.