Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 675




Chương 675: Hai điều kiện để được trở về nhà họ Mục

“Phải đó, phải đó!”, Tần Lệ vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Tôi đã nói rồi mà, ngay cả gia chủ nhà họ Mục ở Sơn Thành cũng đến dự đám cưới, Mục Hàn bảo đó không được xem là bất ngờ, hóa ra bất ngờ thật sự là nằm ở đây!”

“Bà cụ Lâm, bà xem quả nhiên Mục Hàn không nuốt lời, không làm chúng ta thất vọng”.

“Quả nhiên cậu ta là người nhà họ Mục ở thủ đô, đúng là tốt quá!”

Người nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc đều tỏ ra vô cùng vui mừng.

Như thể họ đã là một thành viên của nhà họ Mục ở thủ đô.

“Khoan đã!”, thấy những người này phấn khích như vậy, Mục Sảng không khỏi cười chế giễu nói: “Ai nói với các người Mục Hàn là thành viên nhà họ Mục ở thủ đô thế?”

Nghe Mục Sảng nói vậy, mấy người bà cụ Lâm sửng sốt.

Tần Lệ càng khó hiểu hỏi: “Tôi nói này cậu chủ Mục, chẳng phải vừa rồi các cậu nói chuyện đã rõ ràng rồi sao?”

“Mục Hàn là em cùng cha khác mẹ của cậu”.

“Em trai cùng cha khác mẹ?”, Mục Sảng bật cười thành tiếng: “Mục Hàn không có tư cách làm em trai của Mục Sảng tôi. Nhà họ Mục ở thủ đô nhà cao cửa rộng, dù là Sở Vân Lệ – con gái nhà họ Sở một trong năm mươi vương tộc ở Đông Hải năm đó cũng không đủ tư cách gả cho bố tôi, huống gì cái thằng con hoang này?”

“Đám người thô tục, tầm thường các người nghĩ nhà họ Mục ở thủ đô là gia tộc mà tên ất ơ nào cũng có thể tùy tiện bước chân vào được à?”

“Đúng là nực cười!”

Đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần còn đang vui vẻ tươi cười bỗng mặt mày cứng đờ.

“Cậu chủ Mục, sao cậu có thể nói như vậy?”, Tần Lệ hơi bất mãn cãi lại: “Dù cậu xem thường đứa em cùng cha khác mẹ này nhưng dù sao trong người nó vẫn có dòng máu của bố cậu, sao lại không có tư cách làm người nhà họ Mục ở thủ đô?”

“Hơn nữa tôi nghe các cậu nói chuyện, hình như trước đó Mục Hàn từng sống nhà họ Mục ở thủ đô mấy năm, sao giờ lại không được nữa rồi?”

“Phải, phải!”, người nhà họ Lâm và nhà họ Tần đều rất đồng tình với lời của Tần Lệ.

Mọi người liếc nhìn Mục Sảng với ánh mắt mong chờ.

Dù sao chỉ cần Mục Sảng gật đầu thì có nghĩa là đã xác nhận thân phận người nhà họ Mục ở thủ đô của Mục Hàn.

Nhưng Mục Sảng vẫn không tỏ thái độ gì.

Bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu nhìn nhau, họ lập tức hiểu được tư tâm của đối phương.

Bà cụ Lâm nói: “Cậu chủ Mục, tôi khẩn cầu cậu, cho thằng cháu rể Mục Hàn của tôi vào nhà họ Mục ở thủ đô của các cậu đi”.

“Cậu cũng thấy rồi đó, trong ngày vui của Mục Hàn, gia chủ nhà họ Mục ở Sơn Thành, năm mươi vương tộc ở Đông Hải và thủ lĩnh Hồng Anh Xã đều đến chúc mừng, đủ để thấy năng lực và mối quan hệ của Mục Hàn”.

“Nó bước vào nhà họ Mục ở thủ đô tuyệt đối không làm các cậu mất mặt đâu”.

“Phải đó!”, Tần Nam cũng hùa theo: “Mặc dù mấy người chúng tôi chẳng là gì với nhà họ Mục ở thủ đô cả, nhưng chỉ cần Mục Hàn bước vào nhà họ Mục ở thủ đô, chúng tôi cũng xem như là người của nhà họ Mục ở thủ đô rồi”.

“Cậu chủ Mục chỉ cần lên tiếng thì chúng tôi đều nghe theo cậu”.

Đây là cơ hội ngàn năm có một để bám vào nhà họ Mục ở thủ đô. Cho dù là nhà họ Lâm hay nhà họ Tần đều không bỏ qua cơ hội này dễ dàng như vậy.

Để được trèo cao, dù có bảo bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu quỳ trước mặt mọi người, họ cũng không dám phản đối.

“Tôi cần đám các người nghe lời tôi sao?”, Mục Sảng cong môi nở nụ cười đầy thích thú, khinh thường nói: “Đám các người chẳng bằng một phần nghìn của năm mươi vương tộc ở Đông Hải, mà gia nô nhà họ Mục ở thủ đô đều có thể chèn ép được năm mươi vương tộc ở Đông Hải đấy”.

“Bà nói xem đám các người có tác dụng gì với bọn tôi?”

Lời này của Mục Sảng khiến mấy người bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu nghẹn họng.

Đúng là vậy thật.

Chút khả năng của nhà họ Lâm và nhà họ Tần chẳng khác gì con kiến với Mục Sảng.

Thấy đám người không nói gì, Mục Sảng không khỏi bật cười: “Tất nhiên là nếu các người muốn Mục Hàn được đặt chân vào nhà họ Mục ở thủ đô cũng không phải là không thể”.

“Tôi nhắc trước là các người phải thỏa mãn hai yêu cầu tôi đưa ra”.

Vốn dĩ bà cụ Lâm cho rằng không còn bất kỳ hy vọng nào nữa.

Nghe Mục Sảng nói vậy, bà ta cảm thấy như nhìn thấy ánh sáng, vội hỏi: “Cậu chủ Mục, cậu mau nói đi, dù có là yêu cầu gì chúng tôi cũng sẽ đồng ý thay Mục Hàn”.

“Đồng ý hay không là một chuyện, có làm được hay không lại là chuyện khác”, Mục Sảng giơ tay chỉ vào Mục Hàn nói: “Yêu cầu đầu tiên, nếu Mục Hàn muốn bước vào nhà họ Mục ở thủ đô thì phải quỳ dưới chân tôi bảy ngày bảy đêm”.

“Hơn nữa các người phải công khai cảnh Mục Hàn quỳ gối cúi đầu với tôi”.

“Còn tôi, sau khi thấy thành ý của Mục Hàn dĩ nhiên sẽ cho cậu ta vào nhà họ Mục ở thủ đô”.

Nghe Mục Sảng nói thế, đám người bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu đứng sát lại gần nhau hơn.

Bắt đầu thì thào với nhau.

“Hình như điều kiện này cũng không khó gì, chẳng qua là vất vả quỳ bảy ngày bảy đêm thôi”.

“Đúng đó! Nếu như thế có thể vào được nhà họ Mục ở thủ đô thì dù có quỳ bảy ngày bảy đêm cũng đáng”.

“Nhưng vấn đề là với tính cách cố chấp của Mục Hàn sợ là cậu ta sẽ không đồng ý”.

“…”

Mọi người bàn bạc một hồi cảm thấy vẫn nên nghe thêm yêu cầu thứ hai của Mục Sảng rồi tính.

Dù sao bảo người ta quỳ bảy ngày bảy đêm cũng là thử thách cực lớn về thể lực và nghị lực.

Họ sợ Mục Hàn chịu không nổi.

“Yêu cầu thứ hai à”, Mục Sảng cười nói: “Càng đơn giản hơn, chỉ cần Mục Hàn có đủ thành công và khả năng được tất cả mọi người nhà họ Mục ở thủ đô công nhận thì cậu ta có thể bước vào nhà họ Mục ở thủ đô”.

“Suy cho cùng nhà họ Mục ở thủ đô vẫn luôn nghênh đón người có tài”.

“Chỉ cần Mục Hàn đủ mạnh thì thân phận con riêng của cậu ta chẳng là gì cả”.

Nghe Mục Sảng nói yêu cầu nói thứ hai, đám người bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu quay sang nhìn nhau.

Được tất cả người trong nhà họ Mục ở thủ đô công nhận thì thế thực lực phải lớn đến mức nào mới đủ?

Phải biết rằng, nhà họ Mục ở thủ đô là gia tộc đứng đầu Hoa Hạ, có bề dày lịch sử hàng nghìn năm.

Trong mắt đám người bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu, Mục Hàn không có khả năng được cả nhà họ Mục ở thủ đô công nhận. Dù Mục Hàn khôi phục lại thân phận người sáng lập tập đoàn Phi Mục cũng còn lâu mới đạt đến mức đó.

Thế nên trong suy nghĩ của họ tự động bỏ qua yêu cầu thứ hai của Mục Sảng.

So với yêu cầu thứ hai thì yêu cầu thứ nhất đơn giản hơn nhiều.

Ngoài việc đồng ý với yêu cầu thứ nhất ra, Mục Hàn muốn bước vào nhà họ Mục ở thủ đô lần nữa cũng chẳng còn cách nào khác.

Lúc này đã có không ít người trong nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc đều ngưỡng mộ Mục Hàn.

Thậm chí họ còn mong người được quỳ xuống dưới chân Mục Sảng bảy ngày bảy đêm là bản thân họ.

Ánh mắt đám người bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu lóe lên tia sáng.