Chương 667:Vẫn còn bất ngờ sao?
Sở Chiêu Quân và Sở Nhậm Hành bước vào trong, dưới sự vây quanh của đám người nhà họ Sở ở Đông Hải.
Mặc dù nói thân phận gia chủ của Sở Nhậm Hành đã bị Mục Hàn phế bỏ, thế nhưng dù gì cụ ta cũng là ông ngoại của Mục Hàn, người nhà họ Sở vẫn đặt địa vị cụ ta ngang hàng với Sở Chiêu Quân.
Có thể tận mắt chứng kiến đám cưới của cháu ngoại mình, Sở Nhậm Hành đương nhiên rất kích động.
Đặc biệt khi thân phận của Mục Hàn còn là đại thống soái của Hoa Hạ.
Cảnh tượng như vậy có thể nói rằng cả đời mới có một lần.
Có điều Sở Nhậm Hành cũng không dám tiết lộ thân phận thật sự của Mục Hàn.
Cụ ta liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, hơi nóng lòng muốn gặp con gái Sở Vân Lệ của mình.
Thế nhưng điều khiến Sở Nhậm Hành hoài nghi là mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng Sở Vân Lệ đâu.
“Đúng thật là kỳ lạ!”, Sở Nhậm Hành thốt lên: “Con gái Vân Lệ của tôi đâu?”
“Vân Lệ?”, bà cụ Lâm nghe vậy thì lập tức liên tưởng đến nhà họ Sở ở Đông Hải, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác lo sợ bất an: “Ông Sở, con gái ông tên là Sở Vân Lệ sao?”
“Còn phải hỏi nữa à?”, Sở Nhậm Hành bất mãn trừng mắt nhìn bà cụ Lâm: “Con gái của Sở Nhậm Hành tôi không mang họ Sở thì chẳng lẽ lại mang họ Lâm giống bà hay sao?”
Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên đang định lên tiếng.
Lúc này, một giọng nói vang lên từ trong đám người: “Ông Sở, bên phía gia đình cô dâu có người chê bai mẹ đẻ của chú rể là một lao công, thân phận thấp hèn nên không cho phép bà ấy xuất hiện tại lễ cưới ngày hôm nay”.
“Cái gì?”, nghe thấy vậy, Sở Nhậm Hành lập tức nổi giận, nói: “Sao lại có cái lý đó chứ!”
“Ai nói con gái của Sở Nhậm Hành tôi thân phận thấp hèn, không xứng để xuất hiện trong đám cưới hôm nay?”
Ánh mắt phẫn nộ của Sở Nhậm Hành quét qua mấy người bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu một lượt, mang đến cho bọn họ một cảm giác đàn áp vô cùng mạnh mẽ: “Mấy người thì có thân phận gì chứ? Cao quý đến mức nào hả?”
“Cả đám mấy người có thể cao quý hơn cô chủ nhà họ Sở ở Đông Hải của tôi hay sao?”
Mấy người bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu cùng đưa mắt nhìn nhau.
Ai nấy đều lúng túng không thôi.
Bọn họ tính trăm phương ngàn kế để loại bỏ Sở Vân Lệ, nhưng căn bản không thể ngờ hoá ra Sở Vân Lệ lại có xuất thân là cô chủ nhà họ Sở – một trong số các vương tộc ở Đông Hải.
Nếu như Sở Vân Lệ là cô chủ nhà họ Sở ở Đông Hải, vậy thì đương nhiên Mục Hàn chính là… Mấy người bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu lập tức hiểu ra.
Hoá ra điều bất ngờ mà Mục Hàn vẫn luôn muốn dành cho bọn họ chính là cái này!
Đường đường là cháu ngoại của nhà họ Sở – một trong số các vương tộc ở Đông Hải, xuất thân như vậy thật sự quá đủ rồi.
Đối với nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc mà nói, vương tộc Đông Hải là độ cao mà những nhà giàu có giống như bọn họ mãi mãi không có cách nào chạm đến được. Hiện giờ, chỉ dựa vào thân phận cháu ngoại nhà họ Sở của Mục Hàn, đẳng cấp của nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc đã được nâng lên ngang hàng với vương tộc Đông Hải chỉ trong nháy mắt.
Nhưng ai mà ngờ điều bất ngờ mà Mục Hàn muốn tiết lộ căn bản không phải là chuyện này.
Trong mắt Mục Hàn, thân phận cháu ngoại nhà họ Sở ở Đông Hải còn chẳng đáng để nhắc tới.
“Mấy người còn ngây ra đấy làm gì?”, bà cụ Lâm vội vàng khua chân múa tay nói: “Mau mời mẹ của Mục Hàn đến đây đi”.
Vừa dứt lời, bà cụ Lâm lại nói thêm: “Không! Để tôi tự mình đi mời thì hơn!”
Nói xong, bà cụ Lâm chống gậy, vội vàng bước nhanh về phía nơi ở của Sở Vân Lệ.
Tần Nam và Ngô Tâm Ưu cũng vội vã theo sau.
Hay tin người nhà họ Sở ở Đông Hải tới, Sở Vân Lệ chẳng thèm so đo với nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc mà cùng đi với mấy người bà cụ Lâm luôn.
“Vân Lệ, thật sự không thể ngờ cô lại là cô chủ vương tộc!”, bà cụ Lâm tự hạ mình xuống, thân thiết khoác lấy cánh tay của Sở Vân Lệ, cười híp mắt nói: “Cô nói xem cô cũng hay thật đấy, cô mà nói sớm thân phận của mình thì có phải tốt hơn bao nhiêu không!”
“Đúng thế, đúng thế!”, Ngô Tâm Ưu cũng đứng bên cạnh phụ họa theo: “Nhưng mà bà cụ Lâm, bây giờ chúng ta biết cũng chưa phải là quá muộn đâu!”
“Hôm nay phải gọi là hai chuyện vui cùng tới nhà”
Đám người nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc đều xúm lại nịnh bợ Sở Vân Lệ, nhiệt tình hớn hở, thái độ đã tốt hơn rất nhiều.
“Ha ha ha!”, Tần Lệ vui vẻ đặt tay lên vai Mục Hàn, nói với vẻ vô cùng kiêu ngạo: “Mục Hàn, mẹ thật sự không ngờ bất ngờ mà con nói lại khiến cho mọi người đều kinh ngạc không nói nên lời như thế!”
“Con đấy, rõ ràng đã được ông trời tác hợp với Nhã Hiên nhà chúng ta, là một cặp đôi quá mức hoàn mỹ!”
“Trước đây mẹ có mắt như mù, không phát hiện ra viên ngọc quý là con đây!”
“Đúng đúng đúng”, Lâm Lợi Cương cũng vui vẻ nói: “Tôi đã nói từ lâu rồi, Mục Hàn tuyệt đối không hề tầm thường, nó chỉ khiêm tốn mà thôi, thế mà mọi người đều không tin tôi”.
Nghe Lâm Lợi Cương nói như vậy, Mục Hàn không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười.
Ban đầu, vợ chồng Lâm Lợi Cương và Tần Lệ là hai người ngăn cấm anh và Lâm Nhã Hiên mạnh mẽ nhất.
Bây giờ biết được thân phận anh là cháu ngoại nhà họ Sở ở Đông Hải, Lâm Lợi Cương lập tức lật mặt ngay.
Nói như thể ông ta có công lao lớn lắm trong việc Mục Hàn kết hôn với Lâm Nhã Hiên vậy.
Lâm Nhã Hiên thì càng khó xử hơn.
Có điều, nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc lại không cho là như vậy.
Ngược lại ai nấy cũng đều hùa theo Lâm Lợi Cương.
Chủ yếu là bởi thân phận cháu ngoại nhà họ Sở ở Đông Hải của Mục Hàn đã doạ bọn họ sợ rồi.
Đặc biệt là khi toàn bộ năm mươi vương tộc Đông Hải, rồi cả Mộ Dung Vô Địch dù tuổi tác đã cao vẫn đích thân tới chúc mừng, có thể nói là vô cùng hãnh diện.
Với nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc, đây hoàn toàn đều là lợi ích có được từ thân phận cháu ngoại nhà họ Sở ở Đông Hải của Mục Hàn.
Thế nhưng bọn họ căn bản không biết, Mộ Dung Vô Địch đích thân tới đây là do nể mặt Mục Hàn.
Hoàn toàn không liên quan gì tới nhà họ Sở ở Đông Hải.
Trong mắt Mộ Dung Vô Địch, thể diện của nhà họ Sở ở Đông Hải thực sự chẳng đáng là gì.
Mục Hàn thì không khỏi bật cười.
Chỉ thế này mà mấy người đã thoả mãn rồi sao?
Ai mà biết trong mắt Mục Hàn, bất ngờ này có đáng là gì đâu.
“Bà cụ Lâm, bố, mẹ”, Mục Hàn nhếch mép cười, nói: “Thân phận cháu ngoại nhà họ Sở ở Đông Hải không phải bất ngờ mà con chuẩn bị cho mọi người đâu”.
“Bất ngờ thật sự vẫn còn chưa bắt đầu nữa”.
“Cái gì?”, Tần Lệ và Lâm Lợi Cương nghe vậy thì hai mắt chợt sáng bừng lên: “Con vẫn còn bất ngờ khác nữa sao?”
Mấy người bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu đưa mắt nhìn nhau, cũng lộ ra vẻ mặt mong đợi.
Thân phận cháu ngoại nhà họ Sở ở Đông Hải đã đủ để khiến cho tất cả mọi người phải chấn động rồi, thế nhưng trong mắt Mục Hàn thì vẫn chưa tính là bất ngờ.
Chẳng lẽ Mục Hàn vẫn có thân phận cao hơn cả cháu ngoại nhà họ Sở ở Đông Hải?
Vừa nghĩ tới đây, bọn họ đã kích động không thôi.
Nếu thật sự là như vậy, địa vị của nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc sẽ lại được nâng cao thêm một cấp độ nữa.
Ngay từ khi bắt đầu, tôi đã vô cùng tán đồng cho thằng bé Mục Hàn này qua lại với Nhã Hiên”, Tần Lệ bày ra dáng vẻ nở mày nở mặt, hai tay chống nạn, chỉ trích đám người nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc: “Thế nhưng mọi người thì sao, chẳng ai coi Mục Hàn ra gì!”
“Bây giờ mấy người đều nhìn thấy rồi phải không?”
“Với địa vị bây giờ của Mục Hàn, ai dám hỏi là nó không xứng với Nhã Hiên nhà chúng ta cơ chứ?”
Trước đây vì Mục Hàn đi ở rể mà bị người ta gọi là đồ vô dụng ăn bám.
Điều này khiến cho Tần Lệ cảm thấy bị sỉ nhục không ít.
Hôm nay cũng coi như được trở mình rồi.