Chương 660: Mời rượu với người anh em
Mục Đường hoảng sợ nói: “Cậu Sảng, cậu muốn làm gì?”
“Hừ, tôi chả muốn làm gì cả”, Mục Sảng bĩu môi nói: “Tôi chỉ muốn xem tên Mục Hàn biết được tin người năm lần bảy lượt cứu cậu ta rơi vào tay tôi thì cậu ta sẽ phản ứng thế nào thôi”.
Dứt lời, Mục Sảng nói với Mục Thịnh Uy và Phụng Cầu Hoàng: “Bố mẹ, con dẫn theo Mục Đường đi”.
“Vừa đúng lúc Mục Hàn sắp tổ chức đám cưới thế kỷ, nếu con đến tay không, người ta sẽ cười nhạo con không biết lễ nghi”.
“Ừ!”, Mục Thịnh Uy gật đầu nói: “Dù sao con chó hoang này đã không còn tác dụng nữa rồi, tùy con xử lý thế nào cũng được”.
Cuối cùng, Mục Sảng ra lệnh kéo Mục Đường đi.
Khi nhà họ Mục ở thủ đô biết tin Mục Hàn còn sống đã náo động đến mức ai cũng biết, thì Mục Hàn ở tỉnh xa xôi vẫn đang bận rộn với việc chuẩn bị cho đám cưới thế kỷ của mình và Lâm Nhã Hiên.
Dù chỉ là một lễ cưới bổ sung, người ngoài nghĩ chẳng khác nào kết hôn lần hai.
Nhưng Mục Hàn lại rất cẩn thận chuẩn bị mọi thứ, thậm chí mỗi chi tiết nhỏ thôi anh cũng phải trau chuốt thật cẩn thận.
Chẳng hạn như nhẫn cưới và dây chuyền mà Mục Hàn muốn tặng cho Lâm Nhã Hiên trong đám cưới thế kỷ đều là những thứ đồ vô cùng có ý nghĩa, gia công cũng rất đặc biệt.
Điều khiến Mục Hàn vui nhất là Ngô Giang Hào – người anh em từng lập nghiệp với anh cũng sắp đến tỉnh.
Không bị Mục Sảng đe dọa, Ngô Giang Hào lập tức đến tỉnh ngay.
Anh em sáu năm không gặp dĩ nhiên sẽ cảm thấy rất thân thiết.
Hai người hỏi thăm nhau vài câu, sau đó Ngô Giang Hào không khỏi nhíu mày: “Anh Hàn, vốn dĩ là ngày vui của anh, em không nên làm anh mất hứng nhưng có mấy lời em phải nói với anh”.
“Nếu không sau này có thể anh sẽ gặp rắc rối!”
“Quan hệ anh em chúng ta đã như vậy rồi, cậu có gì cứ nói thẳng, đừng ngại”, Mục Hàn nói.
“Anh nhớ lần trước em nói với anh qua điện thoại em đã biết thân phận thật của anh chứ?”, Ngô Giang Hào gật đầu nói: “Nhà họ Mục ở thủ đô biết anh còn sống rồi, cả nhà họ Mục đều đang bàn tán về anh”.
“Nhất là Mục Sảng, hắn đã ngứa mắt anh lâu rồi”.
“Sớm muộn gì Mục Sảng cũng sẽ đến tìm anh”.
“Thế nên cậu muốn bảo tôi trốn đi à?”, Mục Hàn khẽ nhướng mày.
“Không!”, Ngô Giang Hào lắc đầu nói: “Thế lực của nhà họ Mục ở thủ đô lớn thế nào, năm châu bốn bể đều nằm dưới mí mắt của họ. Chỉ cần là người họ muốn bắt thì dù có trốn đến chân trời góc bể nào cũng sẽ bị bắt thôi”.
“Dù sao bị nhà họ Mục ở thủ đô nhắm vào rồi thì suốt ngày như nhìn chằm chằm vào anh vậy, cảm giác đó khiến người ta không lạnh mà rét run”.
“Là anh em của anh, em có một ý kiến không biết có nên nói không”.
Mục Hàn gật đầu nói: “Nếu đã là anh em thì không có gì mà không thể nói cả”.
Mục Hàn biết Ngô Giang Hào nghĩ cho anh thôi.
“Anh Hàn, em nghĩ anh nên đến nhà họ Mục ở thủ đô cúi đầu nhận lỗi, cầu xin mấy người Mục Sảng. Vì trong người anh có dòng máu của nhà họ Mục ở thủ đô nên tốt nhất hãy cầu xin nhiều lần”.
Ngô Giang Hào nói: “Đến lúc đó chúng ta không mong có thể bước vào cánh cửa nhà họ Mục ở thủ đô, chỉ cần họ có thể buông tha cho anh sống yên ổn đã là ân huệ lớn rồi”.
“Cậu bảo tôi cầu xin nhà họ Mục ở thủ đô sao?”, Mục Hàn nhếch môi cười.
Năm đó Mục Hàn sống mấy năm ở nhà họ Mục ở thủ đô, dù cho có bị ức hiếp không còn bộ dạng con người cũng chưa từng mở miệng cầu xin bất kỳ ai cả.
“Em nghĩ vậy”, Ngô Giang Hào nói: “Lúc đó anh quỳ xuống trước cửa nhà họ Mục ở thủ đô dập đầu mấy cái với họ. Mặc dù hơi đau đớn về thể xác và tinh thần nhưng anh làm vậy, chắc chắn nhà họ Mục ở thủ đô sẽ không làm gì anh nữa”.
“Dù sao bây giờ không chỉ nhà họ Mục ở thủ đô mà còn rất nhiều gia tộc khác đã biết anh còn sống”.
“Nhà họ Mục ở thủ đô không dám trắng trợn giết anh”.
“Chỉ cần họ gật đầu đồng ý tha cho anh, đồng nghĩa với việc có một lá bùa phòng thân”.
“Suy nghĩ của cậu không tệ”, nghe Ngô Giang Hào nói xong, Mục Hàn cười nói: “Chỉ tiếc là nếu tôi quỳ xuống với nhà họ Mục ở thủ đô, chỉ sợ nhà họ Mục ở thủ đô chịu không được thôi”.
Mục Hàn chỉ đang nói sự thật.
Dù bố ruột của Mục Hàn là Mục Thịnh Uy nhưng bây giờ Mục Hàn là đại thống soái – người duy nhất được trao cấp bậc “đại thống soái” kể từ sau khi Hoa Hạ lập quốc đến nay.
Dù có là cựu gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô cũng không có tư cách bảo đại thống soái quỳ xuống trước mặt cụ ta.
Đây là biểu tượng của vận mệnh Hoa Hạ, dù có quan hệ huyết thống cũng không được.
“Anh Hàn, anh!”, thấy vẻ mặt không sợ chết của Mục Hàn, Ngô Giang Hào lại nghĩ đến Mục Hàn năm đó cũng kiên quyết giống bây giờ vậy: “Anh nên thay đổi tính cách chút đi, nếu không sẽ bị thiệt mãi đó”.
Thậm chí Ngô Giang Hào còn nghĩ rằng, nếu năm đó Mục Hàn mềm mỏng với nhà họ Mục ở thủ đô thì cũng không đi đến bước đường ngày hôm nay.
Ngô Giang Hào cũng chỉ là vui mừng trong nhà mình có một huân chương của đại thống soái.
Nếu không cũng sẽ bị Mục Sảng nhắm vào như Mục Hàn.
“Giang Hào, cậu đừng khuyên tôi nữa”, Mục Hàn xua tay nói: “Dù sao tôi chắc chắn sẽ không cúi đầu nhận sai với nhà họ Mục ở thủ đô đâu”.
“Tôi tự có tính toán với ân oán của tôi và nhà họ Mục ở thủ đô”.
Nghe Mục Hàn nói vậy, Ngô Giang Hào cũng không nói gì nhiều nữa.
Bỏ đi, Ngô Giang Hào thầm thở dài, nghĩ: Đợi khi nào gặp được cô Sở Vân Lệ, mình sẽ nói cô khuyên anh Hàn vậy. Dù sao làm anh em nhiều năm như vậy rồi, mình không thể trơ mắt nhìn anh ấy đi vào con đường chết.
Thật ra Ngô Giang Hào đâu hề biết Mục Hàn đã quyết định, sau đám cưới anh sẽ dẫn mẹ mình Sở Vân Lệ đến đòi công bằng với Mục Thịnh Uy.
Thấy cảm xúc của Ngô Giang Hào hơi đi xuống, Mục Hàn cười nói: “Cậu yên tâm đi, tôi không sao đâu”.
“À đúng rồi, lần này cậu đến không phải là muốn gặp lại đám người cũ sao?”
“Tôi dẫn cậu đi”.
Thế là, Mục Hàn cầm một bình rượu dẫn Ngô Giang Hào đến một phần mộ phía sau núi.
Thấy trên bia mộ có viết “Phần mộ của Dư Phi”, Ngô Giang Hào không khỏi bùi ngùi: “Nhớ năm đó Dư Phi là người cởi mở nhất trong đám bọn em, kỹ thuật cũng tốt nhất, không ngờ lại ra đi sớm như vậy”.
“Có lẽ đây là số mệnh”.
“Giang Hào, giờ cậu tin vào số mệnh rồi à?”, Mục Hàn lắc đầu nói: “Mọi chuyện năm đó là do có người đặt bẫy, nào phải số mệnh gì chứ?”
Mục Hàn lại kể tỉ mỉ chuyện cũ năm đó cho Ngô Giang Hào nghe.
“Không ngờ năm đó sau khi em về thủ đô, tập đoàn Phi Mục lại gặp biến cố lớn như vậy”, Ngô Giang Hào bùi ngùi nói.
“Nào”, Mục Hàn đặt ba ly rượu trước phần mộ, sau đó nói với Ngô Giang Hào: “Chúng ta mời Dư Phi một ly!”
“Người anh em, tôi mời anh một ly!”, Ngô Giang Hào gật đầu, vươn tay cầm ly rượu.
Sau đó vẩy rượu lên mộ.
“Phải rồi”, trên đường quay về, Ngô Giang Hào lại hỏi: “Giả Lạc đâu anh?”