Chương 657: Mạng người như cỏ rác
“Quả nhiên là ông!”, Mục Thịnh Uy nổi giận, rút ra một thanh kiếm ở trên giá bên cạnh, mũi kiếm sắc nhọn chỉ về phía Mục Đường: “Tôi đã nói từ lâu rồi, tuyệt đối không thể giữ lại đứa trẻ này”.
“Vốn dĩ mấy năm trước nó đã không còn ở trên đời này nữa, tất cả đều tại ông! Nếu như không phải ông ngăn cản thì tuyệt đối sẽ không xảy ra sự việc như ngày hôm nay!”
“Thịnh Uy, giết ông ta đi, giết ông ta đi!”
Phụng Cầu Hoàng càng trở nên điên cuồng hơn, thẳng tay ném vỡ mấy món đồ cổ có giá lên tới cả mấy trăm triệu tệ, dường như không hề thấy đau lòng.
Xem ra Phụng Cầu Hoàng đã quá mức phẫn nộ.
“Mục Đường, ông có biết hành động của ông đã mang tới rắc rối lớn thế nào cho tôi không hả?”, Mục Thịnh Uy tức phát điên: “Lẽ nào ông không biết đứa con ngoài giá thú đó là nỗi sỉ nhục đối với cả nhà họ Mục ở thủ đô chúng tôi hay sao?”
“Nhất là vào thời điểm mấu chốt khi tôi đang chuẩn bị tiếp nhận vị trí gia chủ, lại để cho nó xuất hiện, ông muốn huỷ hoại tương lai của tôi à?”
“Tôi chỉ muốn giết ông ngay bây giờ thôi!”, Phụng Cầu Hoàng còn kích động hơn cả Mục Thịnh Uy, bà ta nhìn Mục Đường bằng ánh mắt cay độc: “Loại giúp việc thấp hèn nhà ông, ai cho ông cái quyền tự quyết chứ?”
“Não của ông bị úng nước rồi hay sao? Vốn dĩ mọi người đều cho rằng chuyện năm đó đã được xử lý xong xuôi, sẽ không còn ai nhắc tới nó nữa. Nhưng chính bởi vì hành động ngu xuẩn của ông mà khiến cho mọi người đều biết hết cả rồi”.
“Ông muốn những người khác trong nhà họ Mục ở thủ đô nghĩ thế nào đây? Ông cảm thấy vị trí gia chủ của Mục Thịnh Uy đã chắc chắn lắm rồi phải không?”
“Để xảy ra chuyện như thế này, ông bảo những người khác trong nhà họ Mục ở thủ đô phải phục Thịnh Uy thế nào đây? Vào thời khắc mấu chốt như bây giờ, bất cứ một sai lầm nhỏ nhặt nào cũng sẽ trở thành sơ suất chí mạng chứ đừng nói đến chuyện lớn như vậy!”
Sau khi Mục Đường nghe xong thì liên tiếp dập đầu trước mặt Mục Thịnh Uy và Phụng Cầu Hoàng.
Thậm chí trán còn chảy cả máu.
“Gia chủ, phu nhân, tôi biết hành vi của mình đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới tương lai của hai người”, Mục Đường nghiêm túc nói: “Thế nhưng một sinh mệnh còn sống sờ sờ như vậy, trên người còn mang huyết thống của gia chủ ông, tôi thật sự không xuống tay được!”
“Ông không xuống tay nổi, lẽ nào chưa từng nghĩ đến chuyện rồi sẽ có ngày bọn tôi xuống tay với ông hay sao?”, Phụng Cầu Hoàng cười lạnh lùng nói.
“Tôi biết ngày này sớm muộn gì cũng tới”, Mục Đường nhìn thẳng vào mắt Phụng Cầu Hoàng, nói: “Phu nhân, nếu như bây giờ cho tôi được lựa chọn lại thì tôi vẫn sẽ để cho cậu chủ Mục Hàn được sống”.
“Trong mắt hai người, một sinh mạng mang trong mình dòng máu của gia chủ lẽ nào lại không quan trọng bằng danh tiếng của mấy người hay sao?”
“Mục Đường, ông có biết ông đang nói cái gì không hả?”, Mục Thịnh Uy nghe vậy, mũi kiếm trong tay lại hạ gần hơn xuống sát cổ Mục Đường: “Xem ra ông hoàn toàn không ý thức được bản thân đã phạm phải sai lầm lớn tới mức nào!”
Mục Đường thậm chí còn có thể cảm nhận được rất rõ sự sắc lạnh của mũi kiếm.
Trên cổ có một loại cảm giác lạnh lẽo.
Dù gì cũng đi tới nước này rồi, Mục Đường đã chuẩn bị xong xuôi sẽ chết dưới tay của Mục Thịnh Uy.
Thế nhưng từ đầu tới cuối Mục Thịnh Uy vẫn chưa hề xuống tay.
“Thịnh Uy, ông còn do dự gì nữa vậy?”, Phụng Cầu Hoàng bên cạnh đã không thể nhẫn nại thêm nữa, nói: “Mau ra tay đi, giết bỏ cái tên giúp việc đáng chết này đi!”
“Nhà họ Mục chúng ta tuyệt đối không cho phép loại giúp việc không chịu nghe lời được sống!”
Phụng Cầu Hoàng thậm chí còn bước thẳng lên trước, nắm chặt lấy tay cầm kiếm của Mục Thịnh Uy định ấn mũi kiếm xuống sâu hơn.
“Không được lỗ mãng!”, lúc này, Mục Thịnh Uy liền lên tiếng ngăn lại: “Bây giờ vẫn chưa thể giết Mục Đường được!”
“Tại sao chứ?”, Phụng Cầu Hoàng tỏ ra nghi hoặc: “Tên này đáng hận như vậy, không giết ông ta thì chẳng lẽ ông còn định giữ lại ăn tết à?”
Phụng Cầu Hoàng không hiểu lắm.
Mục Đường lại bật cười.
Mục Thịnh Uy không giết Mục Đường không phải vì Mục Thịnh Uy nương tay.
Đối với những người giúp việc như ông ấy, Mục Thịnh Uy không có một chút tình cảm nào cả, dù Mục Đường đã đi theo hầu hạ từ lúc Mục Thịnh Uy mới chỉ mấy tuổi.
Chỉ cần Mục Thịnh Uy muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi mạng sống của Mục Đường.
Trong mắt mấy người Mục Thịnh Uy chỉ có lợi ích mà thôi.
Quả nhiên, Mục Thịnh Uy nói: “Nếu như bây giờ tôi giết Mục Đường thì sau khi trở về biết ăn nói thế nào với cựu gia chủ đây?”
“Bà nghĩ kỹ mà xem, chúng ta có thể biết được thông tin hai mẹ con đê tiện kia vẫn còn sống, cựu gia chủ đương nhiên cũng đã nắm được tin tức này rồi”.
Phụng Cầu Hoàng vừa nghe đã lập tức hiểu ra luôn.
“Không sai”, Phụng Cầu Hoàng bật cười gian ác: “Tới lúc đó, chúng ta có thể đổ hết mọi sai lầm quá khứ lên người kẻ giúp việc đáng chết này, để cho ông ta chịu mọi sự trừng phạt!”
“Nếu thế thì ông có thể bình an vô sự rồi”.
“Có điều”, nói đến đây, Phụng Cầu Hoàng lại nghiến răng nghiến lợi, nói với vẻ mặt không cam tâm: “Nhưng mà tên này đáng ghét như vậy, làm hỏng chuyện lớn của chúng ta, bỏ qua cho ông ta như vậy thì tôi thật sự không cam tâm!”
“Tôi thấy hay là thế này đi”, khoé miệng Mục Thịnh Uy khẽ nhếch lên, tạo nên một độ cong tàn nhẫn: “Mặc dù tạm thời chúng ta không thể giết ông ta, thế nhưng chúng ta có thể khiến cho ông ta trở nên tàn phế”.
“Chặt gãy chân tay của ông ta, xem như trừng phạt ông ta vậy!”
“Được lắm, được lắm!”, Phụng Cầu Hoàng vừa nghe xong đã bày tỏ sự tán thành ngay lập tức: “Không cho lão già này biết tay thì ông ta sẽ không chịu nghe lời tử tế đâu!”
Mục Thịnh Uy đưa thanh kiếm tới trước mặt Phụng Cầu Hoàng, nói: “Phu nhân, không phải trong lòng bà đang rất không vui sao, cho bà ra tay đấy”.
“Được!”, Phụng Cầu Hoàng cầm lấy thanh kiếm, đi tới trước mặt Mục Đường.
Mục Đường tự biết chẳng thể trốn chạy, không tự chủ mà nhắm chặt hai mắt lại.
Dù trong nhà họ Mục ở thủ đô, địa vị của Mục Đường còn cao hơn cả Mục Bá Đạo và cả Mục Trường Sinh, đàn áp năm mươi vương tộc ở Đông Hải dễ như trở bàn tay, thế nhưng đối diện với gia chủ và phu nhân đương nhiệm, ông ta chỉ là một kẻ bị áp bức mà thôi.
“Xoạt!”
“Xoạt!”
Là thiên kim nhà họ Phụng ở thủ đô – thế gia số hai Hoa Hạ, Phụng Cầu Hoàng cũng không phải người lương thiện gì, căn bản không có vẻ mềm yếu của con gái nhà khuê các mà mọi người vẫn nói.
Mà bà ta lại là một mụ đàn bà hung tợn giết người không chớp mắt.
Ở trong mắt Phụng Cầu Hoàng, tính mạng của đám người giúp việc chẳng khác gì so với cỏ rác.
Hai nhát kiếm của Phụng Cầu Hoàng chém xuống liên tiếp.
Hai cánh tay của Mục Đường lần lượt đứt lìa ra.
Nơi bị cắt trúng máu chảy đầm đìa.
Bởi vì mất máu quá nhiều nên mặt Mục Đường trở nên trắng bệch, nằm trong vũng máu, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ.
“Sao nào?”, Phụng Cầu Hoàng ra lệnh cho người mang đến một chậu nước lạnh rồi tạt cho Mục Đường tỉnh lại, lại cười lạnh lùng nói: “Ông cho rằng tôi cắt bỏ hai tay của ông, ông mất máu quá nhiều thì sẽ chết như vậy hay sao?”
“Ha ha! Tôi nói cho ông biết, không dễ như vậy đâu! Ông không chết nổi đâu, tôi phải bắt ông sống để tận hưởng cái cảm giác sống không bằng chết!”
“Ai bảo ông phản bội chúng tôi cơ chứ?”
Mục Đường cố nhịn cơn đau đớn kịch liệt.
Trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng muốn chết nhưng lại không thể chết.
“Phu nhân, bà đã nguôi giận chưa?”, Mục Thịnh Uy liếc mắt nhìn Mục Đường, không hề có chút thương xót nào: “Nếu như vẫn chưa nguôi giận thì cho ông ta thêm hai nhát kiếm nữa!”
“Được rồi”, Phụng Cầu Hoàng cau mày nói: “Còn ra tay nữa thì ông ta sẽ chết thật đấy”.
“Bây giờ có một vấn đề mấu chốt”.
“Đó chính là làm sao để xử lý hai mẹ con hèn hạ kia?”