Chương 576 – Tư Mã Vô Tình
Chẳng mấy chốc, Mục Hàn cũng dẫn theo tứ đại chiến thần đến khách sạn Lục Gia Chủy.
Suy cho cùng khách sạn Lục Gia Chủy cũng là nơi thực lực mạnh nhất cả Đông Hải, nơi khí thế mạnh mẽ, mặc dù ra vào đều đủ hạng người, nhưng mỗi người đều không thuộc dạng hiền lành.
Tuy khách sạn Lục Gia Chủy vô cùng nổi tiếng, nhưng cách trang trí của nó cũng không mấy xa hoa, trông như khách sạn bình thường, không cao cấp là mấy, dù là vậy thì cũng không ai dám xem thường nơi này.
“Chỗ này chính là khách sạn Lục Gia Chủy tiếng tăm lừng lẫy Đông Hải sao?”, Mục Hàn định đi vào.
Có điều, anh lại bị hai bảo vệ ở cổng chặn lại.
“Xin lỗi, thưa anh”, một bảo vệ trong số đó nói: “Ở đây là khách sạn Lục Gia Chủy, cần đặt hẹn trước, hoặc được sự cho phép của ông chủ chúng tôi mới có thể vào trong”.
Khách sạn Lục Gia Chủy có đủ kiểu nhân vật, thông thường người vào khách sạn Lục Gia Chủy hoặc là đánh tiếng trước với Tư Mã Vô Tình, hoặc là người Tư Mã Vô Tình quen biết.
Nếu gương mặt xa lạ tùy tiện đi vào, lại đúng lúc là kẻ thù của người nào đó, thì chẳng phải xấu mặt Lục Gia Chủy sao?
Do đó, bảo vệ vô cùng nghiêm khắc kiểm tra khách lạ.
“Hóa ra là cao thủ hóa kình!”, vừa nhìn hai bảo vệ ngoài cổng, trong lòng Mục Hàn liền không khỏi đánh giá cao khách sạn Lục Gia Chủy.
Trình độ của cao thủ hóa kình bằng với mười tám người bằng đồng.
Mà mười tám người bằng đồng chính là cao thủ thực lực mạnh nhất dưới quyền Tam giác Hoàng Kim.
Nhưng khách sạn Lục Gia Chủy lại để cao thủ hóa kình làm bảo vệ, đủ để chứng minh thực lực của Tư Mã Vô Tình bỏ xa Tam giác Hoàng Kim ở sau.
“Xin hỏi anh có hẹn trước không? Hay có sự cho phép của ông chủ chúng tôi hay không?”
Thấy Mục Hàn không nói gì, bảo vệ hỏi tiếp.
“Ha ha, ngại quá”, Mục Hàn mỉm cười, lắc đầu: “Tôi không hẹn trước, cũng không có sự cho phép của ông chủ Tư Mã Vô Tình của các anh”.
“Hôm nay tôi đến khách sạn Lục Gia Chủy chỉ để giết một người”.
“Giết người này xong thì tôi sẽ đi, tuyệt đối sẽ không ở lại khách sạn Lục Gia Chủy thêm phút giây nào”.
Nghe câu nói của Mục Hàn, hai bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, đều không khỏi hít sâu một hơi.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy giọng điệu nhẹ nhàng hờ hững, công bố muốn giết người ở khách sạn Lục Gia Chủy như Mục Hàn.
Khách sạn Lục Gia Chủy là nơi nào chứ?
Đây là nơi mà cả hai giới trắng đen của Đông Hải đều phải kính nể vài phần.
Vậy mà người này lại khiêu khích như thế, sắc mặt của hai tên bảo vệ thay đổi trong chớp mắt, lập tức bày ra tư thế phòng bị: “Các người đến gây chuyện à?”
“Tôi nói rồi”, Mục Hàn thản nhiên nói: “Tôi đến giết một người, chỉ cần giết người này xong thì tôi sẽ đi”.
“Chuyện này không liên quan đến khách sạn Lục Gia Chủy của các anh”.
“Không được”, bảo vệ lắc đầu nói: “Hễ là khách của khách sạn Lục Gia Chủy chúng tôi, chúng tôi đều sẽ dốc hết sức để bảo vệ người đó chu toàn, chỉ cần người đó còn ở khách sạn Lục Gia Chủy một ngày, bất kỳ kẻ thù nào cũng đừng hòng động đến sợi tóc của người đó”.
“Xem ra, nói đàng hoàng cũng không được rồi”, Mục Hàn thở dài: “Cứ muốn tôi phải làm cứng cơ”.
Mục Hàn quay sang dặn dò Quỳ Ngưu: “Quỳ Ngưu, giao cho cậu đấy”.
“Ok”, Quỳ Ngưu cười hì hì.
Mặc dù thực lực của hai bảo vệ ngang bằng với mười tám người bằng đồng, nhưng do ít người nên không phát huy ra được khả năng chiến đấu giống như mười tám người bằng đồng, Quỳ Ngưu lấy một địch hai là dư sức.
Không quá mười giây Quỳ Ngưu đã đánh bại hai tên bảo vệ.
“Ầm” một tiếng vang lớn, cơ thể của hai tên bảo vệ bị Quỳ Ngưu ném thẳng vào trong khách sạn Lục Gia Chủy.
Cửa kính dày dặn bị cơ thể của hai tên bảo vệ va vào tạo thành một lỗ lớn.
Triệu Lâm Phong đang ngồi chỗ nào đó trong khách sạn Lục Gia Chủy vừa nhìn thấy Mục Hàn xông vào, lập tức vô cùng hoảng sợ.
Nhưng điều khiến Triệu Lâm Phong yên tâm là thoáng chốc đã có vô số cao thủ nhảy ra, vây quanh Mục Hàn và tứ đại chiến thần thành hình tròn.
“Ai dám xông vào khách sạn Lục Gia Chủy của tôi?”, một cao thủ đứng đầu hét lên.
Mục Hàn liếc nhìn, thực lực của những tên cao thủ này còn mạnh hơn hai tên cao thủ hóa kình ở cổng, hơn nữa nhìn từ trang phục, họ có lai lịch đa dạng, hiển nhiên là ai nấy đều có kỹ năng đặc biệt.
Tư Mã Vô Tình có thể chiêu mộ được nhiều cao thủ cấp bậc như thế, thật sự khiến Mục Hàn bất ngờ.
“Xem ra những người này hơi phiền phức”, Mục Hàn dặn dò Quỳ Ngưu và Thao Thiết: “Hai người cùng lên đi, tốc chiến tốc thắng”.
“Rõ, thưa đại ca!”, Quỳ Ngưu và Thao Thiết xông lên.
Giao chiến với đám cao thủ kia.
Còn Hoàng Điểu và Chúc Long thì mở một con đường cho Mục Hàn.
Mục Hàn đi thẳng về chỗ Triệu Lâm Phong đang ngồi.
Triệu Lâm Phong vừa thấy Mục Hàn đi tới, lập tức hoảng sợ: “Cậu… cậu muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì, lẽ nào ông còn không rõ sao?”, Mục Hàn mỉm cười, nói: “Đương nhiên là giết ông rồi!”
“Trò chơi mèo bắt chuột kết thúc, tôi thắng rồi!”
“Khoan đã!”, lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Là ai lớn gan như thế, dám gây chuyện ở khách sạn Lục Gia Chủy?”
Bỗng chốc, vô số ánh mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Chỉ nhìn thấy một ông cụ mặc đồ Trung Sơn màu xám tro mang kính râm chống gậy, đi về phía Mục Hàn dưới sự vây quanh của mấy chục cao thủ.
Ông ta chính là Tư Mã Vô Tình ông chủ của khách sạn Lục Gia Chủy.
Mệnh danh là thế lực trải khắp nửa châu Á.
Nhìn thấy Tư Mã Vô Tình đi thẳng qua, Triệu Lâm Phong lập tức giống như bắt được người đáng tin, vội vã nói: “Ông chủ Tư Mã, cứu tôi với!”
Tư Mã Vô Tình liếc nhìn Triệu Lâm Phong, coi như trả lời ông ta.
Sau đó ông ta nhìn sang Mục Hàn, nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Nghe nói cậu muốn giết người ở khách sạn Lục Gia Chủy?”
“Không sai”, Mục Hàn gật đầu, giơ tay chỉ vào Triệu Lâm Phong, nói: “Hôm nay tôi phải giết ông ta!”
“Ha ha, mạnh miệng đấy!”, Tư Mã Vô Tình cười khẩy, nói: “Cậu biết đây là nơi nào không?”
“Đương nhiên tôi biết, khách sạn Lục Gia Chủy”, Mục Hàn nói.
“Có thể cậu là người nơi khác, không hiểu quy tắc của Đông Hải chúng tôi, tôi không chê phiền toái, cùng cậu…”
Không đợi Tư Mã Vô Tình nói xong, Mục Hàn đã ngắt lời: “Ông không cần nói nữa, tôi rất hiểu quy tắc của khách sạn Lục Gia Chủy”.
“Nhưng người Mục Hàn tôi phải giết, không ai có thể ngăn cản được”.
Chính vào lúc Mục Hàn dứt lời, Quỳ Ngưu và Thao Thiết đã giải quyết xong tất cả cao thủ.
Chỉ còn lại mấy chục cao thủ phía sau Tư Mã Vô Tình.
“Quả nhiên có chút bản lĩnh”, Tư Mã Vô Tình vung tay, ra hiệu mấy chục cao thủ phía sau cũng ra tay.
Hiển nhiên mấy chục cao thủ này mạnh hơn những cao thủ trước đó một bậc.
Nhưng bị Mục Hàn đích thân ra tay, giết chết trong một đòn.
Điều này khiến khuôn mặt Tư Mã Vô Tình vô cùng kinh ngạc: “Cậu…”
Đây là lần đầu điên Tư Mã Vô Tình thấy cảnh tượng này.
Trong nháy mắt Tư Mã Vô Tình cảm thấy đã gặp phải nhân vật ghê gớm rồi.
Mục Hàn mỉm cười, nói: “Ông chủ Tư Mã, ông còn có thể ngăn cản tôi không?”
Nói xong, Mục Hàn đi thẳng về phía Triệu Lâm Phong.