Chương 562 – Gia chủ các vương tộc ở Đông Hải đồng loạt quỳ gối trước Mục Hàn
Cảnh tượng trước mắt khiến Sở Nhậm Hành không thể chấp nhận nổi.
Rốt cuộc là chuyện gì đây?
Đường đường là thành viên của hội con ông cháu cha Đông Hải lại quỳ gối với Mục Hàn trước mặt mọi người ư?
Đây có còn là đứa con hoang mà nhà họ Mục ở thủ đô đã ruồng bỏ năm xưa không?
Đây có còn là thằng ở rể vô dụng bị khinh thường của nhà họ Lâm tại Sở Dương không?
Rốt cuộc cậu ta có tư cách gì để hội con ông cháu cha Đông Hải phải quỳ gối trước cậu ta vậy?
Hơn nữa còn có thể khiến thái tử Mộ Dung Phương chủ động đuổi Sở Chí Minh và Sở Chí Bình ra khỏi hội con ông cháu cha Đông Hải!
Trong đầu cụ ta chứa đầy nghi vấn, nhất là Mộ Dung Phương còn gọi Mục Hàn là chủ nhân càng khiến thế giới quan của cụ ta sụp đổ.
Sở Chí Minh và Sở Chí Bình cũng vô cùng mờ mịt, không hiểu sao Mục Hàn bỗng dưng lại trở thành chủ nhân của hội con ông cháu cha Đông Hải. Nhớ lại lần trước, Tiêu Ngũ Nhạc đến tỉnh gây chuyện với Lâm Nhã Hiên và Lư Vy, cuối cùng biến thành thái giám. Lẽ nào là do Mục Hàn làm? Nhưng cho dù Mục Hàn có thể phế Tiêu Ngũ Nhạc cũng không đến mức khiến thái tử Mộ Dung Phương cũng khuất phục cậu ta vậy chứ?
Trong khi đám người Sở Chí Minh còn chưa hiểu ra sao, quản gia lại đột nhiên chạy vào thông báo với Sở Nhậm Hành: “Gia chủ, không hay rồi, bên ngoài có rất nhiều xe cao cấp xa hoa có giá trị hơn chục triệu tệ lái đến đây!”
“Số lượng cũng phải đến mấy trăm chiếc!”
“Cái gì?”, thông báo của quản gia khiến Sở Nhậm Hành cảm thấy sợ hãi.
Nhà họ Sở ở Đông Hải chưa bao giờ mời được vị khách nào có trận thế lớn như vậy.
“Gia chủ, có khi nào là đại thống soái đến không?”, Sở Lão Lục đứng bên nhắc nhở.
“Không thể nào”, Sở Nhậm Hành lắc đầu: “Đại thống soái là quân nhân, nếu cậu ấy đến thì chắc chắn sẽ lái xe quân đội, sao lại lái xe hạng sang chứ?”
“Cũng phải”, Sở Lão Lục nghe vậy cảm thấy cũng đúng, bỗng trở nên mờ mịt: “Thế thì là ai được nhỉ?”
Dù sao, mấy trăm chiếc xe hạng sang giá trị hơn chục triệu tệ cùng tề tựu thì chắc chắn không phải người bình thường.
“Bịch bịch bịch!”
“Bịch bịch bịch!” Bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng bước chân vội vã.
Nghe tiếng chân thì hẳn là có rất nhiều người đến.
“Mau theo tôi ra ngoài xem rốt cuộc là ai tới”.
Sở Nhậm Hành không thể đợi thêm nữa, chạy nhanh về phía cửa.
Khi nhìn thấy người đến, Sở Nhậm Hành lập tức sửng sốt.
Bởi vì người đi đầu là Mộ Dung Vô Địch, gia chủ của nhà Mộ Dung, cũng chính là một ông cụ sống hơn trăm tuổi.
Theo sau Mộ Dung Vô Địch là gia chủ nhà họ Tiêu, gia chủ nhà họ Kiều cùng những người khác.
Bọn họ đều là chủ của gia tộc thuộc mười vương tộc hàng đầu ở Đông Hải.
Chuyện gì thế này?
Gia chủ của mười vương tộc hàng đầu Đông Hải cùng tề tựu về đây?
Sở Nhậm Hành cảm thấy não mình không đủ dùng nữa.
Nhưng cụ ta nhanh chóng phản ứng lại, lập tức tiến tới chào hỏi Mộ Dung Vô Địch: “Gia chủ Mộ Dung, sao ông lại đến đây thế này?”
“Trước kia tôi mời ông đến, nhưng ông nói không tiện tham dự. Nếu tôi biết hôm nay ông đến thì tôi nhất định sẽ ra cửa nghênh đón ông”.
Mặc dù người tham dự buổi họp thường niên của nhà họ Sở toàn quốc đều thuộc gia tộc Sở Thị, nhưng để nâng cao danh tiếng của nhà họ Sở ở Đông Hải, Sở Nhậm Hành cũng đã gửi thiệp mời đến gia chủ các vương tộc ở Đông Hải với nhà họ Mộ Dung là chính.
Nhưng mà mấy người bên phía Mộ Dung Vô Địch đều lấy lý do không phải họ Sở mà từ chối Sở Nhậm Hành.
Bây giờ mấy người Mộ Dung Vô Địch lại đột ngột xuất hiện ở buổi họp thường niên của nhà họ Sở trên toàn quốc, đương nhiên là khiến Sở Nhậm Hành không kịp trở tay.
“Nghênh đón gì mà nghênh đón?”, Mộ Dung Vô Địch khinh thường đáp: “Tôi không đến đây vì ông”.
“Nhà họ Sở các người tổ chức buổi họp thường niên, tôi họ Mộ Dung tham gia làm gì chứ?”
“Đúng vậy”, gia chủ họ Tiêu cũng phụ họa: “Sở Nhậm Hành, ông cũng đề cao mình quá đấy!”
“Chúng tôi không có hứng thú gì với buổi họp thường niên của nhà họ Sở các ông”, gia chủ họ Kiều cũng lên tiếng.
Nhà họ Mộ Dung đứng đầu trong các vương tộc ở Đông Hải.
Còn nhà họ Tiêu và nhà họ Kiều lần lượt đứng thứ hai và thứ ba.
Sở Nhậm Hành không dám đắc tội với ai trong ba vị gia chủ này.
“Các ông không phải đến vì buổi họp thường niên của nhà họ Sở tôi sao?”, Sở Nhậm Hành không hiểu ra sao: “Vậy các ông là…”
Sở Nhậm Hành đột nhiên nghĩ tới một người, đó là Mục Hàn.
Quả nhiên, Mộ Dung Vô Địch và các gia chủ vương tộc khác lần lượt đi về phía Mục Hàn.
Sở Nhậm Hành lập tức trở nên căng thẳng vô cùng.
“Bịch” một tiếng.
Mộ Dung Vô Địch quỳ xuống trước Mục Hàn ngay trước mặt tất cả người nhà họ Sở trên toàn quốc.
Ngay sau đó, gia chủ của nhà họ Tiêu, gia chủ của nhà họ Kiều và những người khác cũng lần lượt quỳ xuống.
Đám người Sở Nhậm Hành thấy vậy thì hoàn toàn ngây ra.
Nếu nói những người trẻ tuổi như Mộ Dung Phương quỳ trước Mục Hàn còn có thể chấp nhận được, thì những gia chủ đức cao vọng trọng như Mộ Dung Vô Địch quỳ trước mặt Mục Hàn lại vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
Dù sao Mộ Dung Vô Địch cũng là gia chủ đứng đầu các vương tộc ở Đông Hải.
Ở Đông Hải, cụ ta là một sự tồn tại có thể làm mưa làm gió, giậm chân cũng có thể khiến mặt đất rung chuyển.
Cảnh tượng này quả thật đã đổi mới nhận thức của bọn họ.
Mộ Dung Vô Địch quỳ rạp dưới đất, cung kính hô lên: “Vương tộc Mộ Dung ở Đông Hải kính chào chủ nhân!”
“Vương tộc họ Tiêu ở Đông Hải kính chào chủ nhân!”
“Vương tộc họ Kiều ở Đông Hải kính chào chủ nhân!”
Gia chủ nhà họ Tiêu và gia chủ nhà họ Kiều cũng hô theo.
Nhưng thế vẫn chưa hết.
“Vương tộc họ Bạch ở Đông Hải kính chào chủ nhân!”
“Vương tộc họ Trịnh ở Đông Hải kính chào chủ nhân!”
“Nhà họ Vương ở Đông Hải kính chào chủ nhân!”
“Nhà họ Lưu ở Đông Hải kính chào chủ nhân!”
Những gia chủ đi theo Mộ Dung Vô Địch đến đây, từ vương tộc cho đến các nhà giàu có nối tiếp nhau như làn sóng quỳ xuống trước mặt Mục Hàn. Sở Nhậm Hành đếm nhẩm, vương tộc và nhà giàu có ở Đông Hải cộng lại phải hơn một trăm nhà, toàn bộ đều đến đây.
Hơn nữa, tất cả đều gọi Mục Hàn là chủ nhân.
Đương nhiên là ngoại trừ nhà họ Sở ở Đông Hải.
Thế này là thế nào?
Vì sao tất cả vương tộc và nhà giàu có ở Đông Hải đều tôn xưng Mục Hàn là chủ nhân?
Vì sao mình không biết được một chút tin tức nào cả?
Sở Nhậm Hành thoáng chốc có cảm giác như bị cô lập.
Năm mươi vương tộc ở Đông Hải có số mệnh nối kết với nhau, một nhà tổn hại thì tất cả đều tổn hại, một nhà vinh quang thì tất cả cùng vinh quang. Đến nay, năm mươi vương tộc chỉ có nhà họ Sở là bị gạt sang một bên, khiến cho tam quan của Sở Nhậm Hành lại sụp đổ lần nữa.
Vừa nghĩ đến những gia chủ của vương tộc vốn có mối quan hệ thân thiết với mình giờ trông cứ như người xa lạ, Sở Nhậm Hành không nhịn được mà giận sôi máu, cổ họng cảm thấy ngòn ngọt, phun ra máu.
Tình cảnh này cũng khiến thị giác của những người khác chấn động mạnh.
Dẫn đến việc không ai chú ý Sở Nhậm Hành đã phun cả máu.
Tất cả mọi người đều đứng ngồi không yên, không dám thở mạnh.
Nhất là đám người Sở Chí Minh và Sở Chí Bình, sau lưng đều đã ướt đẫm.
Dù đã từng chứng kiến hội con ông cháu cha Đông Hải quỳ trước mặt Mục Hàn, nhưng Sở Chiêu Quân cũng hơi hồi hộp.
Trước kia Sở Chiêu Quân cũng chỉ nghĩ rằng Mục Hàn đã thu phục hội con ông cháu cha Đông Hải mà thôi.
Không ngờ anh còn thu phục được toàn bộ vương tộc ở Đông Hải.
Chấn động!
Thật sự quá chấn động!
Trong lúc nhà họ Sở toàn quốc cho rằng mọi việc sắp kết thúc thì ngoài cửa lại vang lên tiếng hô: “Thủ lĩnh Hồng Anh Xã – Hồng Chân Long và tứ đại Kim Cang đến!”.