Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 432




Chương 432: Bắt sống Mục Hàn để rửa mối nhục

Sau khi nâng cao tinh thần của một nghìn tên Hộ Long Vệ, Vu Trấn Quốc lại hỏi Vu Văn Long: “Cháu đã tra rõ địa chỉ của tên Mục Hàn đó chưa?”

“Cháu tra rõ rồi ạ”, Vu Văn Long gật đầu nói: “Đợi ông nội ra lệnh là xong”.

“Tốt!”, Vu Trấn Quốc lập tức ra lệnh: “Một nghìn Hộ Long Vệ nghe lệnh của tôi, lập tức đi đến Sở Dương!”

Thế là mấy chục chiếc xe vận tải nối tiếp nhau chở một nghìn tên Hộ Long Vệ khí thế hừng hực đi đến Sở Dương.

Ở một nơi khác.

Một khu nhà cũ kĩ ở vùng ngoại ô thành phố Sở Dương trông có vẻ không bắt mắt lắm.

Nhưng nơi này lại là nơi ẩn nấp của Mục Hàn và tứ đại chiến thần là Chúc Long, Quỳ Ngưu, Thao Thiết, Hoàng Điểu.

Đã được chiến khu Sở Dương liệt vào danh sách khu nhà chiến khu.

Đơn vị bảo mật thuộc cấp quốc gia.

Vì Mục Hàn ở đó nên làm khu nhà cũ kĩ vốn dĩ không có sức sống nay lại toát ra một nguồn sức sống vô hạn.

Có không ít các binh lính mặc đồ rằn ri đang hoạt động bên trong.

“Chúc Long, hôm nay khu nhà chiến khu của chúng ta có nhiều người đến vậy à?”, Mục Hàn hỏi Chúc Long.

“Vâng”, Chúc Long đáp: “Đại ca, nghe tin anh đến Sở Dương, các đại đội đặc chủng ở các chiến khu của mấy tỉnh xung quanh đều bảo người đại diện đến muốn học bài huấn luyện đặc biệt của tứ đại chiến thần chúng ta”.

“Khóa huấn luyện đặc biệt của tôi vẫn chưa mở mà, mọi người đã đến đăng ký rồi à?”, Mục Hàn khẽ cười.

Chúc Long cũng cười nói: “Hết cách rồi, ai bảo chúng ta là số một ở Hoa Hạ làm gì!”

Từ sau khi bị bắt ly hôn, Tần Lệ và Lâm Lợi Cương đã đuổi Mục Hàn ra khỏi nhà.

Mục Hàn cũng lười so đo với họ.

Vừa hay nhân lúc này, một lòng chuẩn bị một đám cưới thế kỷ.

Mà tứ đại chiến thần đi theo Mục Hàn đến đây cũng không hề rảnh rỗi.

Anh dùng khu nhà chiến khu này làm trung tâm để triển khai các hoạt động giao lưu quân sự với mấy chiến khu của các tỉnh xung quanh, các chiến khu xung quanh đều hưởng ứng ngay tức khắc. Ai cũng muốn đưa binh lính của mình đến chỗ của tứ đại chiến thần để huấn luyện đặc biệt.

Mấy ngày nay Mục Hàn đều ở trong khu nhà chiến khu.

Các binh lính từ các chiến khu xung quanh đều muốn chiêm ngưỡng phong thái của đại thống soái Mục Hàn này.

“Đại thống soái đến rồi!”

Thấy Mục Hàn và Chúc Long đến, các binh lính đang tập luyện đều kích động.

Dù sao chiến sĩ Hoa Hạ không ai mà không sùng bái Mục Hàn như thần tượng của mình.

Vài binh lính chạy đến trước mặt Mục Hàn cung kính chào theo kiểu quân đội.

“Đội trưởng đại đội đặc chủng chiến khu phía Nam, Vương Thần báo cáo!”

“Liên đội trưởng đội trinh sát chiến khu phía Bắc, Lý Mãn báo cáo!”

“Đội trưởng đội phục kích Dã Lang chiến khu phía Tây, Lưu Thiếu Hoa báo cáo!”

“…”

Thấy trước mặt là từng quân đội hùng mạnh, Mục Hàn cũng đáp lại bằng kiểu chào quân đội.

Anh không khỏi khen ngợi: “Các cậu đều là mầm non của đất nước, hi vọng qua khóa huấn luyện đặc biệt của tứ đại chiến thần, các cậu đều có thể trở thành đại tướng độc lập, góp phần bảo vệ biên giới Hoa Hạ!”

“Cố gắng huấn luyện, bảo vệ Hoa Hạ!”, mấy binh lính đồng thanh nói.

“Tốt, khá tốt!”, Mục Hàn vô cùng hài lòng.

“Đại thống soái, chúng tôi có một thỉnh cầu nhỏ, mong anh có thể dạy một khóa huấn luyện đặc biệt cho chúng tôi!”, Vương Thần nói.

“Tôi cũng rất muốn dạy các cậu”, Mục Hàn cười nói: “Nhưng sau khi tôi đến Sở Dương vẫn chưa được bình ổn. Tối nay còn có người muốn đối phó với tôi!”

Dứt lời, Mục Hàn còn liếc nhìn đồng hồ.

Tính toán thời gian một chút, chắc hẳn giờ này một nghìn tên Hộ Long Vệ của nhà họ Vu sắp đến rồi.

Tuy nhà họ Vu giấu một nghìn tên Hộ Long Vệ này rất kỹ, chưa từng để lộ họ ra ngoài nhưng trong mắt Mục Hàn – Điện Chủ của Điện Long Vương nắm trong tay một nửa tài chính và thế lực thế giới thì nhà họ Vu chẳng hề có bí mật gì cả.

Mục Hàn đã biết rõ mồn một chuyện Vu Trấn Quốc dẫn một nghìn tên Hộ Long Vệ đến Sở Dương.

“Là ai ăn gan hùm mật gấu dám ra tay với đại thống soái của chúng ta vậy?”, Vương Thần ngạo nghễ nói: “Đại thống soái, bất kể là ai muốn ra tay với anh, chuyện hôm nay cứ để chúng tôi giải quyết”.

“Phải đó!”, Lý Mãn cũng đồng ý: “Ai dám chọc vào đại thống soái, Lý Mãn tôi sẽ là người đầu tiên không đồng ý”.

“Còn tôi nữa!”

“Tôi nữa!”

“…”

Những binh lính khác cũng lần lượt tỏ thái độ.

“Được!”, Mục Hàn gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, chuyện này sẽ giao cho các cậu xử lý!”

Mặc dù với Mục Hàn, một nghìn tên Hộ Long Vệ của nhà họ Vu chẳng qua chỉ là một đám người bình thường, nhưng Mục Hàn cũng rất muốn xem thử khả năng ứng biến của các binh lính này.

Trải qua một tiếng đồng hồ đi đường dài đằng đẵng, mấy chục xe vận tải của nhà họ Vu cũng đến Sở Dương.

Mấy chục chiếc xe dừng trước cổng khu nhà chiến khu.

Vu Văn Long nói với Vu Trấn Quốc: “Ông nội, là nơi này!”

“Ha ha!”, Vu Trấn Quốc chế giễu nói: “Đúng là tên ở rể vô dụng, sau khi bị nhà họ Lâm đuổi đi, thế mà cậu ta lại sống ở cái nơi rách nát tồi tàn này! Có khác gì ăn mày đâu chứ?”

“Vâng!”, Vu Văn Long cũng hùa theo nói: “Cháu thật không biết anh ta lấy đâu ra mấy cái tự tin đó”.

“Gọi Mục Hàn ra đây!”, Vu Trấn Quốc nói.

Vu Văn Long gật đầu, sau đó hắn lấy cái loa ra hét vào trong khu nhà chiến khu: “Mục Hàn, anh nghe cho rõ đây, tôi là Vu Văn Long! Hiện giờ tôi đã bao vây nơi này rồi, anh tốt nhất nên cút ra đây cho tôi ngay!”

“Ồ?”, nghe tiếng gọi, Mục Hàn ở bên trong khu nhà chiến khu không khỏi híp mắt: “Họ đến rồi!”

“Đại thống soái, cứ giao cho chúng tôi”, Vương Thần là người đầu tiên bước ra ngoài.

“Két”, cổng lớn mở toang.

Vu Trấn Quốc và Vu Văn Long nhìn thấy mấy người đàn ông mặc đồ rằn ri bước ra.

“Hô hoán cái gì?”, Vương Thần tức giận nhìn Vu Văn Long đang cầm cái loa trong tay, anh ta không hề khách sáo chỉ trích: “Nơi này là trọng điểm quân sự, người không liên quan mau rời khỏi đây ngay! Nếu không sẽ bị xử lý theo quy định quân đội!”

“Trọng điểm quân sự?”, Vu Văn Long bĩu môi: “Mày đừng tưởng mày mặc đồ rằn ri thì là binh lính nhé!”

“Tao nói cho mày biết, mau gọi Mục Hàn ra đây cho tao”.

“Nếu không tao sẽ san bằng nơi này!”

“Mạnh miệng quá nhỉ!”, Vương Thần cười khẩy: “Để tôi xem ai dám?”

“Tôi dám!”, Vu Trấn Quốc lớn tiếng nói: “Tôi là Vu Trấn Quốc – gia chủ nhà họ Vu ở Đông Hải, hội trưởng hiệp hội kinh doanh Đông Hải, Vu Trấn Quốc tôi chính là vương pháp ở Đông Hải và các tỉnh xung quanh khác!”

“Còn không chuyện gì mà vương pháp không dám làm!”

“Nể cậu nên tôi không so đo, tôi cho cậu một cơ hội nữa giao Mục Hàn ra đây, nếu không thì đừng trách!”

“Vương pháp!”, Vương Thần tức giận nói: “Mạnh miệng quá rồi đấy”.

“Cụ dựa vào đâu?”

Vu Trấn Quốc vung tay, cao ngạo nói: “Dựa vào một nghìn Hộ Long Vệ đằng sau tôi!”

“Bắt sống Mục Hàn để rửa mối nhục!”

“Bắt sống Mục Hàn để rửa mối nhục!”

Một nghìn tên Hộ Long Vệ lập tức lớn giọng hô hào.

Sau đó một nghìn tên Hộ Long Vệ rút binh khí trong tay ra.

Đó là mấy khẩu súng đen ngòm!

“Thế mà các người lại có súng?”, dù là Vương Thần cũng không khỏi biến sắc.