Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 400




Chương 400: Đội kỵ binh tám trăm người của nhà họ Lữ

Sơ với nhà họ Lữ ở Đông Hải thì thực lực nhà họ Lâm ở Sở Dương quả thực không chịu nổi một cú đả kích.

Trong giờ phút quan trọng, Lâm Thù Nhi lại bị Mục Hàn dẫn đi, sau khi nhà họ Lữ ở Đông Hải đến, chắc chắn nhà họ Lâm ở Sở Dương sẽ khó giải thích.

“Nhà họ Lữ ở Đông Hải muốn đến kết thông gia ư?”

Cả nhà họ Lâm nghe thấy tin tức này đều trở nên hoảng loạn.

Ở một nơi khác.

Sau khi gọi điện cho bà cụ Lâm, Lữ Thành nhìn con trai mình – Lữ Thị Phi, cười ha ha, nói: “Thị Phi, bố đã thông báo với nhà họ Lâm ở Sở Dương rồi, hôm nay sẽ đi kết thông gia”.

“Con mặc đồ đẹp một chút để đến nhà họ Lâm ở Sở Dương”.

“Đến nhà họ Lâm ở Sở Dương ạ?”, Lữ Thị Phi hoảng sợ.

Nhớ đến cảnh tượng khủng bố ở câu lạc bộ Thiết Huyết hôm qua, Lữ Thị Phi vô cùng kiêng dè Mục Hàn.

Có thể khiến thống đốc của một tỉnh vâng vâng dạ dạ thì thân phận của Mục Hàn có thể thấp được sao?

Mục Hàn là anh rể của Lâm Thù Nhi, giờ bản thân hắn lại tự mình đến nhà họ Lâm ở Sở Dương thì chẳng phải chui đầu vào lưới à?

“À”, Lữ Thị Phi suy nghĩ một lát, tìm cớ rồi nói: “Bố, con thấy cô gái Lâm Thù Nhi cũng không có gì đặc biệt. So với các cô gái ở Đông Hải thì không biết còn thua kém đến mức nào. Chúng ta hoàn toàn không cần kết thông gia với loại dân địa phương như vậy đâu”.

“Không sai, nhà họ Lâm ở Sở Dương là dân địa phương, kết thông gia với nhà họ Lữ của chúng ta đúng là trèo cao”, Lữ Thành khẽ cười, nói: “Nói thật thì bố cũng không đánh giá cao cô gái Lâm Thù Nhi này. Cô ta không đủ tư cách làm con dâu nhà họ Lữ chúng ta”.

“Nói thế nghĩa là bố đồng ý không kết thông gia với nhà họ Lâm ở Sở Dương à?”, nghe Lữ Thành nói vậy, trong lòng Lữ Thị Phi thầm mừng như điên.

Chỉ cần không tiếp xúc với Mục Hàn thì thế nào cũng được.

“Không”, Lữ Thành lắc đầu nói: “Chính vì như vậy, chúng ta mới phải kết thông gia với nhà họ Lâm ở Sở Dương. Ở tỉnh này, tập đoàn Tam Hưng và tập đoàn Chu Thức liên tiếp sụp đổ, thị phần bỏ trống rất lớn. Chúng ta là người từ nơi khác đến, nếu trực tiếp can thiệp vào tỉnh thì chắc chắn sẽ phải đối mặt với sự chống cự ngoan cường của người dân bản địa”.

“Nếu chúng ta kết hôn với dân bản địa, lấy danh nghĩa nhà họ Lâm ở Sở Dương chiếm thị phần cho nhà họ Lữ ở Đông Hải chúng ta thì sẽ rất dễ kiếm tiền”.

Nói đến đây, Lữ Thành còn bày ra bộ mặt nặng nề tâm sự: “Cho nên, con phải nhớ kỹ, bố bảo con kết hôn với nhà họ Lâm ở Sở Dương, không phải để cưới Lâm Thù Nhi về làm bà chủ. Mục đích của chúng ta là lợi dụng nhà họ Lâm ở Sở Dương”.

“Sau này, chờ chúng ta chiếm được thị phần ở tỉnh này, con thích cô gái nào thì chẳng phải vơ đại là có được sao?”

“Phụ nữ chỉ là công cụ lợi dụng của chúng ta mà thôi”.

Sau khi nghe sự sắp xếp của Lữ Thành, Lữ Thị Phi cảm thấy cạn lời.

Hắn chỉ có thể miễn cưỡng giơ ngón tay cái lên: “Bố, vẫn là bố nhìn xa trông rộng, Thị Phi mãi không theo kịp”.

Lữ Thành nhìn Lữ Thị Phi với ánh mắt sâu xa, tiếp tục nói: “Được rồi, bố biết con không thích Lâm Thù Nhi, lo lắng sau này xảy ra tranh chấp tạo thành mâu thuẫn giữa hai nhà. Dù sao nhà họ Lâm ở Sở Dương cũng từng là cấp dưới của bố”.

“Con không cần lo lắng, cấp dưới của Lữ Thành này, nếu không làm việc cho bố thì còn có ích gì nữa chứ?”

“Càng huống hồ, nhà họ Lữ chúng ta có đội kỵ binh tám trăm người, chẳng lẽ còn phải sợ dân bản địa ở Sở Bắc sao?”

“Đúng vậy”, Lữ Thành nói vậy giúp Lữ Thị Phi hiểu ra: “Nhà họ Lữ chúng ta có đội kỵ binh tám trăm người, mỗi kỵ binh đều có sức chiến đấu hơn người, cho dù chạm trán với Mục Hàn thì cũng không sợ”.

Năm đó, nhà họ Lữ dựa vào đội kỵ binh tám trăm người, ngay cả chính quyền tỉnh cũng không làm được gì ông ta.

Nhờ vào đội kỵ binh tám trăm người này mà nhà họ Lữ mới đứng vững ở nơi địa thế hiểm nguy như Đông Hải.

Từ đó có thể thấy, đội kỵ binh tám trăm người này có sức chiến đấu kinh người.

Hai giờ sau.

Trước cửa nhà họ Lâm ở Sở Dương đã được bày một hàng sính lễ màu đỏ.

Hai bố con Lữ Thành và Lữ Thị Phi tươi cười đi vào nhà họ Lâm ở Sở Dương.

“Lãnh đạo đến thăm, đúng là rồng đến nhà tôm”, bà cụ Lâm nhiệt tình nghênh đón.

“Bà cụ Lâm, dựa theo hẹn ước của chúng ta, hôm nay tôi tới đây đưa sính lễ”, Lữ Thành cười dịu dàng nói: “Con bé Thù Nhi đâu, gọi nó ra gặp mặt Thị Phi một lát đi”.

“Ý tôi là để cho hai vợ chồng chúng nó gạo nấu thành cơm vào tối nay luôn. Ngày mai chúng ta gõ trống khua chiêng làm đám cưới cho chúng”.

Tuy hơi nóng vội và cũng không hợp quy củ, nhưng Lữ Thành đã lên tiếng nên bà cụ Lâm không dám không nghe theo.

“Lãnh đạo, thật sự xin lỗi”, bà cụ Lâm bày ra vẻ mặt khó xử: “Bây giờ con bé Thù Nhi không ở nhà”.

“Khốn nạn”, Lữ Thành lập tức khó chịu nói: “Các người làm việc kiểu gì vậy? Tôi đã nói trước với các người sẽ đến nhà họ Lâm kết thông gia, vậy mà ngay cả nhân vật chính cũng không ở nhà là sao?”

“Bà cụ Lâm, rõ ràng bà không nể mặt Lữ Thành tôi”.

“Lãnh đạo bớt giận”, bà cụ Lâm bị dọa giật nảy mình, vội vàng giải thích.

Bà ta kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Lữ Thành.

Lâm Long lại thêm mắm dặm muối bổ sung: “Lữ gia chủ, Mục Hàn còn nói, nếu nhà họ Lữ các ông dám ép buộc Lâm Thù Nhi thì đến một người hắn sẽ đánh một người, đến hai người hắn sẽ đánh hai người”.

“Làm gì có cái lý đó chứ”, Lữ Thành nghe vậy liền nổi trận lôi đình: “Thật láo xược! Chỉ là một thằng ở rể cỏn con mà lại dám kiêu ngạo như vậy”.

“Mặt mũi nhà họ Lữ ở Đông Hải để đi đâu đây?”

“Tôi lệnh cho các người nhất định phải tìm ra Lâm Thù Nhi và Mục Hàn”.

Dưới cơn thịnh nộ của Lữ Thành, nhà họ Lâm ở Sở Dương đâu dám không nghe theo.

Mọi người nhao nhao ra ngoài đi tìm Lâm Thù Nhi và Mục Hàn.

Lúc này.

Mục Hàn đang dẫn theo Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi đến nhà ga, chuẩn bị đưa họ đi Sở Bắc.

“Anh rể, dù sao em cũng là cháu gái nhà họ Lâm ở Sở Dương, nếu em đi rồi thì nhà họ Lữ ở Đông Hải nhất định sẽ khởi binh hỏi tội nhà họ Lâm”, lúc gần lái xe đến nơi, Lâm Thù Nhi không đành lòng lắm.

Mục Hàn không khỏi sửng sốt.

Không ngờ Lâm Thù Nhi bình thường có vẻ tùy tiện, mà lại có tình cảm sâu nặng với gia tộc như vậy.

“Vậy em muốn về nhà họ Lâm xem tình hình sao?”, Mục Hàn hỏi.

“Ừ”, Lâm Thù Nhi gật đầu.

“Thù Nhi, cậu không thể quay về”, Tư Đồ Doãn Nhi vội vàng khuyên nhủ: “Khó khăn lắm cậu mới thoát ra khỏi nhà họ Lâm, bây giờ quay lại chẳng phải như dê và miệng cọp sao?”

“Yên tâm đi”, Mục Hàn mỉm cười nói: “Có anh ở đây, không ai có thể làm gì Thù Nhi đâu”.

Thế là ba người họ lại quay về.

Nửa tiếng trôi qua, nhà họ Lâm ở Sở Dương phái người đi tìm nhưng không có được tin tức gì.

Điều này khiến Lữ Thành cực kỳ phẫn nộ.

“Bà cụ Lâm, tôi thấy nhà họ Lâm các người không cố gắng hết sức”, Lữ Thành lạnh lùng nói.

“Lãnh đạo bớt giận”, bà cụ Lâm kinh hồn bạt vía.

“Bớt giận?”, Lữ Thành bực bội hừ một tiếng: “Tôi bớt giận kiểu gì được đây?”

“Muốn tôi bớt giận cũng được thôi”, Lữ Thành chỉ tay vào đám người bà cụ Lâm: “Toàn bộ các người quỳ xuống cho tôi, tự mình tát một bạt tai mới có thể khiến tôi hết giận”.

“Cái gì?”, nghe thấy yêu cầu của Lữ Thành, đám người nhà họ Lâm ở Sở Dương trợn tròn mắt sững sờ.