Chương 377: Người nước ngoài phạm tội cũng giống người Hoa Hạ
Cục trưởng sớm đã biết rõ thân phận của Mục Hàn từ phía chủ tịch tỉnh, nhìn thấy đội trưởng lại dám giơ tay chỉ thẳng vào mặt Mục Hàn thì bị dọa đến mức gương mặt trắng bệch.
Cục trưởng lập tức gạt tay đội trưởng, tức giận nói: “Nói năng bậy bạ!”
“Trước khi tôi đến đây đã kiểm tra camera giám sát trên đường rồi, rõ ràng là thằng nhóc này cố tình đâm vào đuôi chiếc Mercedes-Benz S-Class!”
Nghe cục trưởng nói vậy, đội trưởng liền ngây người.
Thường ngày cục trưởng dặn dò đội trưởng không ít lần, khi gặp những hành vi phạm pháp của Koichiro Watanabe thì cứ mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao thì thân thế của người ta cũng có phần đặc biệt.
Tác phong khác hẳn thường ngày của cục trưởng hôm nay khiến đội trưởng hơi khó hiểu.
Đội trưởng đâu biết được, Koichiro Watanabe chẳng là cái thá gì so với Mục Hàn đang ở trước mặt.
Dù cho có thêm một trăm Koichiro Watanabe cũng không bằng một phần vạn của Mục Hàn.
Đây là ai chứ?
Người duy nhất được phong quân hàm “Đại thống soái” của đất nước Hoa Hạ.
Sáu năm trước một mình anh dập tắt mưu đồ xâm chiếm nước Hoa Hạ của liên minh hơn bốn mươi quốc gia, lại biết cách khắc phục trong hoàn cảnh khó khăn, trong lúc chiến trận còn huấn luyện ra tứ đại chiến thần cho Hoa Hạ.
Dưới một người trên vạn người.
Thậm chí chỉ cần một câu nói của anh cũng có thể quyết định số phận của tập đoàn Chu Thức ở đất nước Hoa Hạ này.
“Cục trưởng, cậu ta là Koichiro Watanabe đó”, đội trưởng nhỏ giọng nhắc nhở.
“Koichiro Watanabe thì sao? Koichiro Watanabe thì có thể phạm pháp hả?”, trước mặt chủ tịch tỉnh, sao cục trưởng dám cả gan mắt nhắm mắt mở được nữa, ông ta lập tức quát lớn: “Ở khu vực Sở Bắc này, người nước ngoài phạm pháp vẫn bị xử phạt theo luật lệ thông thường”.
“Không thể lấy lý do là người nước ngoài không hiểu luật pháp đất nước Hoa Hạ mà tránh né hình phạt. Chuyện này tuyệt đối không được phép xảy ra ở Sở Bắc này!”
Lời nói chính trực của cục trưởng lập tức nhận được sự tán dương của những người xung quanh.
“Nói hay lắm!”, chủ tịch tỉnh hài lòng gật đầu, sau đó nhìn về phía Mục Hàn như đang thăm dò ý kiến: “Anh Mục, anh xem vụ án va chạm xe này…”
“Cứ theo luật mà làm là được”, Mục Hàn nói.
“Vâng!”, chủ tịch tỉnh ra hiệu cho cục trưởng.
Cục trưởng hiểu ý liền dặn dò đội trưởng: “Cậu đã nghe thấy hết rồi chứ?”
“Vâng! Đã rõ!”, ngay sau đó, đội trưởng lập tức lập lại bản án: “Koichiro Watanabe cố tình tông vào đuôi xe đi trước, phạm tội điều khiển phương tiện giao thông gây nguy hiểm, cố ý gây thương tích cho phương tiện khác và dọa dẫm bắt nạt người khác. Dựa vào những tội danh trên, chúng tôi tạm giam cậu mười lăm ngày chờ xét xử”.
“Đồng thời chúng tôi sẽ chuyển bản án này lên cấp trên để chờ ngày mở phiên tòa xét xử!”
“Thêm một điều nữa, tước đi bằng lái xe của anh ta, từ đây về sau không cho phép điều khiển phương tiện giao thông nữa”, Mục Hàn nói thêm một câu.
Đội trưởng nhìn sang cục trưởng ngỏ ý thăm dò.
Cục trưởng bực mình, trong lòng âm thầm mắng đội trưởng một phen, sao tầm nhìn cậu ta có thể hạn hẹp đến thế chứ?
Sau đó ông ta gật đầu đồng ý.
“Tước bằng lái vĩnh viễn, từ đây về sau không được phép điều khiển phương tiện tham gia giao thông”, thế là đội trưởng lại ghi thêm một điều khoản.
“Bằng lái của tôi được cấp ở Đảo Quốc, các người có quyền gì mà tước đi?”, Koichiro Watanabe nghe xong liền trợn mắt ngớ người.
Từ trước đến nay chưa có ai dám trừng trị hắn nên hắn vẫn luôn kiêu căng quen thói.
Hôm nay những người này cứng rắn với hắn như thế là việc ngoài dự tính của hắn.
Thấy hai viên cảnh sát bước tới, một trái một phải bắt lấy mình, hắn hoảng hốt la hét: “Các người có tư cách gì mà bắt tôi?”
“Tôi là người nước ngoài!”
“Các người đối xử với tôi thế này không sợ ảnh hưởng đến quan hệ của hai nước hay sao?”
Có điều, mặc kệ hắn có la hét làm loạn thế nào đi chăng nữa thì vẫn bị đưa đi.
Mà những lời lẽ trong lúc Koichiro Watanabe giằng co la hét càng gia tăng sự phẫn nộ của những người xung quanh.
Đám đông nháo nhào trên tay có bắp cải, trứng gà hay bất cứ thứ gì đều ném về phía Koichiro Watanabe.
Dương Vỹ thấy thế, vô thức lui về phía sau chuẩn bị đánh bài chuồn thì bị cục trưởng giữ lại: “Còn nữa đây là đồng bọn của Koichiro Watanabe, cũng bắt về tạm giam đi!”
Lúc này hai chân Dương Vỹ đã mềm nhũn.
Kết quả hắn cũng bị hai viên cảnh sát kéo đi.
Chủ tịch tỉnh dè dặt hỏi Mục Hàn: “Anh Mục, anh thấy xử lý như vậy có thỏa đáng không?”
“Người nước ngoài phạm tội cũng giống như người trong nước phạm tội, cứ xử lý theo luật pháp là được”, Mục Hàn gật đầu, còn dặn dò thêm: “Đúng rồi, nghe nói Koichiro Watanabe dựa vào thế lực của tập đoàn Chu Thức đã làm nhiều việc xấu, các ông phải đặc biệt chú ý tới người này”.
“Dù gì các ông cũng là bộ máy luật pháp của quốc gia, lỡ như xử lý không tốt thì sẽ ảnh hưởng đến đời sống nhân dân, gây nên oán hận”.
“Phải hiểu rằng nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, ở đất nước Hoa Hạ này, chỉ có nhân dân mới là người nắm quyền cao nhất!”
“Vâng, anh Mục dạy bảo chí phải!”, chủ tịch tỉnh vội vàng phụ họa theo.
Đợi đến khi Mục Hàn và chủ tịch tỉnh đều đã rời đi.
Đội trưởng bước đến bên cục trưởng và hỏi với vẻ mặt tò mò: “Cục trưởng, người này là ai thế?”
“Vì anh ta mà làm mất lòng Koichiro Watanabe, có đáng không?”
“Ngay cả tôi cũng không có tư cách được biết thân phận của anh ấy”, cục trưởng cười khẩy, tỏ vẻ khinh thường: “Nói như này đi cho dễ hiểu, cho dù có một trăm Koichiro Watanabe cũng không bằng một phần vạn của anh ấy đâu”.
“Cái gì?”, mặt đội trưởng đầy vẻ bất ngờ hỏi: “Ghê gớm đến vậy sao?”
Bởi vì chuyện này mà Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn trễ hẹn nửa tiếng đồng hồ với Phương Viên.
Thế là Lâm Nhã Hiên kể lại mọi việc với Phương Viên.
Còn nhân tiện ca ngợi Mục Hàn một phen.
Nào ngờ Phương Viên lại bĩu môi nói: “Nhã Hiên, cô bạn khờ của mình! Cậu nghĩ Mục Hàn có bản lĩnh lớn vậy sao! Chủ tịch tỉnh và cục trưởng đích thân đến xử lý, nhất định chỉ là vì nể mặt ông chủ sau lưng của công ty mình thôi!”
“Mặc dù tập đoàn Chu Thức có nguồn vốn đầu tư khổng lồ từ nước ngoài rót vào, nhưng tập đoàn Phi Long của bọn mình cũng xem như là ôm một nửa bầu trời rồi. Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Thành – hậu thuẫn của tập đoàn Thiên Thành bị bắt nạt thì sao chủ tịch tỉnh và cục trưởng lại dám lơ là không đến giải quyết chứ?”
Phương Viên tự ảo tưởng nói.
“Nói nghe cũng có lý”, Lâm Nhã Hiên ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Nhưng mình cũng rất hiếu kỳ, rốt cuộc ông chủ đằng sau tập đoàn Phi Long của các cậu là ai, hình như rất có bản lĩnh, chuyện gì cũng có thể dễ dàng giải quyết”.
“Còn phải nói sao?”, Phương Viên lại bày ra vẻ mặt trồng cây si của mình và nói: “Nếu không thì sao có thể trở thành người đàn ông mà Phương Viên mình thích được chứ?”
“Thôi đủ rồi, đến dáng vẻ của người ta như thế nào cậu còn không rõ kia kìa”, Lâm Nhã Hiên bĩu môi nói: “Đừng để đến khi gặp, trông người ta không được đẹp thì đá bay người ta luôn đấy”.
“Xem cậu nói kìa, mình là loại người như thế sao?”, Phương Viên lườm Lâm Nhã Hiên.
Điều khiến Phương Viên phiền muộn là Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn cứ im lặng nhìn cô ta, rồi vô thức gật đầu.
“Này, mình nói với các cậu đó…” Phương Viên tức giận nói: “Nếu các cậu còn thế này nữa thì tình bạn của chúng ta xem như hết!”
Hai cô bạn thân cậu một câu, mình một câu cười đùa náo nhiệt.
Hoàn toàn quên mất chuyện bị Koichiro Watanabe tông vào đuôi xe.
Đúng vào lúc này, điện thoại của Mục Hàn lại vang lên.
Cuộc gọi đến từ chủ tịch tỉnh: “Anh Mục, người của tập đoàn Chu Thức tới bảo lãnh cho Koichiro Watanabe, anh thấy nên giải quyết thế nào?”