Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 373




Chương 373: Họ đánh cậu thế nào thì cậu cứ đánh trả như vậy

“Bây giờ các cậu đã không còn giá trị gì đối với Giải trí Thiên Thành, đương nhiên cũng giống như phế vật, trả cho cậu ba nghìn năm trăm tệ thì tôi thấy còn nhiều đấy”.

Dương Vỹ tỏ ra ghét bỏ.

Thật ra sau sự việc quyên góp năm trăm triệu, danh tiếng của tập đoàn Chu Thức đã kém đi rất nhiều.

Ngay cả đám người Hoàng Tiểu Minh, Đoàn Lãng cũng bị người dân nghi ngờ.

Bị chỉ trích nhận lợi ích của tập đoàn Chu Thức, nối giáo cho giặc.

Cộng với việc tập đoàn Chu Thức không có ý định tiếp tục nâng đỡ đám người Hoàng Tiểu Minh, chỉ coi họ như quân cờ mà thôi, cho nên địa vị của mấy người Hoàng Tiểu Minh trong tập đoàn Chu Thức rất lúng túng ngượng ngùng, hiển nhiên là vô công rồi nghề, không có gì để làm.

Sau khi Koichiro Watanabe đến, Dương Vỹ càng cảm thấy rằng đám người Hoàng Tiểu Minh không có ích gì.

“Bắt nạt người quá đáng!”, nghe Dương Vỹ nói vậy, Hoàng Tiểu Minh vô cùng tức giận.

Anh ta không thể nhẫn nhịn được nữa liền mất kiểm soát lao lên định đánh Dương Vỹ.

Chỉ có điều, Hoàng Tiểu Minh vẫn chưa đến được trước mặt Dương Vỹ thì đã bị hai bảo vệ giữ lại.

Hoàng Tiểu Minh bị đè xuống đất, đánh đập rất dã man.

Cả người anh ta toàn là vết thương, rõ ràng là bị đánh không thương tiếc.

Nhìn thấy cảnh này, Đoàn Lãng run lẩy bẩy.

“Còn cậu thì sao?”, Dương Vỹ liếc nhìn Đoàn Lãng và hỏi: “Cũng muốn đòi lại công bằng sao?”

“Không, không đòi nữa!”, Đoàn Lãng run rẩy, xua tay.

“Đuổi tất cả bọn họ ra ngoài cho tôi!”, Dương Vỹ dặn dò đàn em, sau đó nhếch môi cười khẩy nói: “Đúng rồi, trước đó đã cho các cậu mấy triệu, nhất định phải trả lại không thiếu một đồng. Nếu không, những gì đã xảy ra ngày hôm nay, tôi không chắc sẽ không xảy ra một lần nữa”.

Sau khi ra khỏi tập đoàn Chu Thức, trước sự ép buộc của Dương Vỹ, Hoàng Tiểu Minh và Đoàn Lãng đã phải trả lại số tiền năm triệu tệ và một triệu tệ đã nhận trước đó.

Chỉ để lại cho Hoàng Tiểu Minh ba nghìn năm trăm tệ.

Còn Đoàn Lãng một nghìn năm trăm tệ.

Còn Tào Tử Kỳ và Vương Mỹ Kỳ thì Hoàng Tiểu Minh và Đoàn Lãng cũng không bao giờ được gặp lại nữa.

“Anh Tiểu Minh, bây giờ chúng ta phải làm sao đây”, Đoàn Lãng nói với vẻ mặt bi thương: “Chẳng lẽ chúng ta bán thân cho tập đoàn Chu Thức này cả đời sao?”

“Haizz!”, Hoàng Tiểu Minh thở dài.

Bây giờ cũng chưa có ý tưởng nào hay.

“Anh Tiểu Minh, nhất định phải nghĩ cách”, Đoàn Lãng nói: “Anh xem Dương Vỹ còn có quan hệ với đám người Koichiro Watanabe, bọn họ cũng không phải là thứ gì tốt đẹp, hoàn toàn không coi chúng ta là con người!”

“Nếu tiếp tục ở lại đây, tôi sợ là sẽ giảm ba mươi năm tuổi thọ mất!”

“Hay là chúng ta hủy bỏ hợp đồng với tập đoàn Chu Thức?”, đôi mắt Hoàng Tiểu Minh lóe sáng.

“Hủy bỏ hợp đồng?”, Đoàn Lãng lắc đầu nói: “Anh Tiểu Minh, đừng đùa nữa, trên hợp đồng viết rõ ràng, nếu chúng ta tự hủy bỏ hợp đồng thì sẽ phải trả một trăm triệu tiền bồi thường đấy”.

“Một trăm triệu, chúng ta lấy đâu ra đây?”

Ánh mắt Hoàng Tiểu Minh tối sầm lại, lập tức lại nghĩ đến điều gì đó rồi vỗ mạnh vào đùi, vô cùng phấn khích nói: “Chúng ta không có một trăm triệu, nhưng người khác có mà!”

“Ai?”, Đoàn Lãng vội vàng hỏi.

“Lâm Nhã Hiên”, Hoàng Tiểu Minh cười ha hả nói: “Chúng ta có thể bảo Lâm Nhã Hiên giúp chúng ta trả một trăm triệu bồi thường”.

“Anh Tiểu Minh, đừng đùa nữa”, Đoàn Lãng lại lắc đầu nói: “Chúng ta đã phản bội Tổng giám đốc Lâm, anh nghĩ rằng Tổng giám đốc Lâm còn có thể ra tay giúp chúng ta sao?”

“Tại sao lại không?”, Hoàng Tiểu Minh nói: “Lúc trước khi Thái Húc Côn đi, Giải trí Thiên Thành rơi vào khủng hoảng, là ai đã xuất hiện giúp Giải trí Thiên Thành vượt qua khó khăn?”

“Là chúng ta!”

“Hơn nữa, chúng ta đã giúp Giải trí Thiên Thành thu được doanh thu phòng vé lên tới con số một tỷ!”

“Với tư cách ngôi sao nổi tiếng, chúng ta vẫn là miếng bánh thơm ngon ở chỗ Lâm Nhã Hiên!”

“Xét cho cùng, chúng ta có thể mang lại rất nhiều lợi ích cho Giải trí Thiên Thành!”

“Anh Tiểu Minh, anh nói như vậy hình như cũng có lý”, Đoàn Lãng gật đầu nói: “Được rồi, nghe theo anh đi, chúng ta đi gặp Tổng giám đốc Lâm”.

Cũng giống như lúc trước Thái Húc Côn tới tìm Lâm Nhã Hiên, Hoàng Tiểu Minh và Đoàn Lãng cũng bị bảo vệ cản lại.

Điều này khiến Hoàng Tiểu Minh vô cùng khó chịu.

Anh ta tát thẳng vào mặt nhân viên bảo vệ và nói: “Anh mới đến phải không, không biết tôi Hoàng Tiểu Minh à? Dám cản đường tôi sao?”

Bảo vệ này rõ ràng là người mới, đưa tay che bên mặt bị đánh, thở hổn hển nói: “Sao anh lại đánh người chứ?”

“Hoàng Tiểu Minh thì sao, không phải nhân viên của Giải trí Thiên Thành, không có thẻ ra vào thì không thể tùy tiện vào!”

“Mau tránh ra!”, Hoàng Tiểu Minh tung chân đá nhân viên bảo vệ: “Không có Hoàng Tiểu Minh tôi thì Giải trí Thiên Thành có thể có ngày hôm nay sao?”

Chẳng mấy chốc.

Việc Hoàng Tiểu Minh động tay động chân với nhân viên bảo vệ gác cổng đã truyền đến tai Mục Hàn.

Hệ thống an ninh của tập đoàn Phi Long rất xuất sắc, nên theo đề nghị của Mục Hàn, bảo vệ của tập đoàn Thiên Thành cũng được huy động từ tập đoàn Phi Long.

Nói cách khác, nhân viên bảo vệ của tập đoàn Thiên Thành cũng thuộc sự quản lý của đội trưởng đội bảo vệ Mục Hàn.

Mục Hàn lập tức chạy tới.

“Có chuyện gì vậy?”, Mục Hàn hỏi.

“Đội trưởng Mục, anh ta vô cớ đánh người”, nhân viên bảo vệ bị đánh chỉ tay vào Hoàng Tiểu Minh.

“Hả?”, Mục Hàn liếc nhìn Hoàng Tiểu Minh.

Nhìn thấy Mục Hàn đến, Hoàng Tiểu Minh lập tức nở nụ cười nịnh bợ.

Suy cho cùng, anh ta vẫn là kẻ đi cầu xin người khác.

Thái độ hết sức nhiệt tình nói: “Anh Mục đến rồi ạ?”

“Tôi muốn vào tìm Tổng giám đốc Lâm, nhưng bảo vệ này không hiểu chuyện nên tôi tiện tay dạy dỗ anh ta thay anh Mục, mong anh Mục đừng để bụng!”

“Tôi rất để bụng!”, Mục Hàn nói: “Hoàng Tiểu Minh, bảo vệ mới tới không hiểu chuyện, Hoàng Tiểu Minh cậu lớn đến vậy rồi, chẳng lẽ cũng không hiểu chuyện sao?”

Hoàng Tiểu Minh nhất thời sững sờ.

Anh ta vẫn chưa hiểu ý của Mục Hàn.

Mục Hàn không để ý tới Hoàng Tiểu Minh, chỉ hỏi nhân viên bảo vệ: “Vừa nãy là anh ta đánh cậu phải không?”

“Vâng”, bảo vệ gật đầu: “Người này đột nhiên xông vào đã đành, còn không nói lý lẽ đã đánh tôi một bạt tai”.

 

“Anh ta đánh cậu thế nào thì cậu cứ trả lại như thế”, Mục Hàn nói: “Cậu nhớ kỹ cho tôi, dưới trướng của tôi, không có kẻ yếu!”

“Dạ vâng!”, nhận được sự ủng hộ của Mục Hàn, nhân viên bảo vệ phấn chấn hẳn lên.

Cậu ta đi đến trước mặt Hoàng Tiểu Minh.

Tim Hoàng Tiểu Minh đập thình thịch, có dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, nhân viên bảo vệ bước đến, hung hăng tát vào mặt anh ta một cái.

Sau đó ném thẳng Hoàng Tiểu Minh ra xa mấy bước.

Thậm chí ngay cả khóe miệng anh ta cũng chảy máu.

“Anh!”, Hoàng Tiểu Minh tức giận đùng đùng.

Anh ta đang định đánh trả thì Đoàn Lãng liền khuyên nhủ: “Anh Tiểu Minh, đừng kích động!”

“Hôm nay chúng ta tới đây để cầu xin người ta, nếu còn làm loạn thì thật sự không thể cứu vãn được nữa!”

Lúc này Hoàng Tiểu Minh mới dừng lại.

“Người anh em, anh nguôi giận chưa?”, Hoàng Tiểu Minh nuốt cục tức vào trong, nở nụ cười giả tạo: “Nếu nguôi giận rồi thì có thể cho chúng tôi vào được không, chúng tôi có chuyện quan trọng muốn tìm Tổng giám đốc Lâm!”

“Các cậu có chuyện gì có thể nói với tôi”, Mục Hàn liếc nhìn Hoàng Tiểu Minh.