Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 360




Chương 360: Lừa một triệu của tập đoàn Chu Thức

Sau khi trò chuyện điện thoại với Chúc Long, Mục Hàn liền đi tìm Lâm Nhã Hiên, nhưng lại được thư ký báo rằng Lâm Nhã Hiên đang bàn chuyện quan trọng với một khách hàng lớn. Chuyện này mà thành công thì sẽ vô cùng có lợi cho sự phát triển của tập đoàn Thiên Thành.

Mục Hàn nghĩ ngợi một lúc, nếu đã là khách hàng lớn vậy mình sẽ đợi một chút.

Mục Hàn tới phòng làm việc của tổng giám đốc, định ở đây đợi Lâm Nhã Hiên.

Nhưng anh vừa bước vào thì phát hiện trong phòng làm việc của tổng giám đốc đã có hai người đàn ông đang vây quanh chiếc tủ bên tường, chỉ chỉ trỏ trỏ vào chiếc bình hoa sứ Thanh Hoa và bàn luận sôi nổi.

“Người của Đảo Quốc?”, Mục Hàn bỗng khẽ nhíu mày.

Là Điện Chủ của Điện Long Vương, tinh thông ít nhất mười lăm loại ngôn ngữ thế giới.

Cho nên ngay lập tức Mục Hàn đã nghe ra đây là tiếng Đảo Quốc.

“Xin lỗi, anh Mục”, thư ký đi theo sau lập tức tỏ ý xin lỗi: “Tôi quên không nói với anh, hai vị này là nhân viên đi theo vị khách hàng lớn kia, vốn được sắp xếp cho nghỉ ngơi ở phòng khách, nhưng không biết tại sao lại tự tiện xông vào phòng làm việc của tổng giám đốc, giờ tôi sẽ đuổi bọn họ ra ngoài ngay!”

“Không cần!”, Mục Hàn khoát tay, nheo mắt nói: “Để tôi xử lý là được”.

Tuy Mục Hàn và thư ký đã vào phòng, nhưng hai người Đảo Quốc vẫn vô cùng tập trung, vẫn chưa để ý tới họ.

Còn nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ khiến Mục Hàn nghe xong cảm thấy rất khó chịu.

Người Đảo Quốc A nói: “Trung Đảo Quân, anh đoán coi bình hoa sứ Thanh Hoa này có giá bao nhiêu?”

Trung Đảo Quân lắc đầu nói: “Tuy tôi cũng biết đồ cổ của nước Hoa Hạ rất có giá trị, nhưng tôi không có nghiên cứu kỹ về chiếc bình hoa sứ Thanh Hoa này, mong Sơn Điền Quân dạy bảo thêm!”

Trung Đảo Quân thấy rõ được rằng chiếc bình hoa sứ này đắt đỏ vô cùng.

Sơn Điền Quân mỉm cười nói: “Chiếc bình hoa sứ này có từ đời Tông của nước Hoa Hạ. Vào thời nhà Tông, đất nước thịnh vượng, nhân dân cường thịnh, kinh tế phát triển nhanh chóng, tuy yên phận ở phần lãnh thổ còn lại, đánh trận không tốt bằng nước Liễu, nước Kiêm và nước Viên, nhưng trình độ về ngành sản xuất chế tạo lại thuộc top một thế giới lúc bấy giờ, thậm chí còn xuất hiện không ít nhà khoa học”.

“Bình hoa sứ Thanh Hoa này đã xuất hiện trong hoàn cảnh đó”.

“Tới nay đã có gần nghìn năm lịch sử, cộng thêm chiếc bình hoa sứ này qua đời nhà Tiền lại có thêm chữ lưu niệm viết tay bằng vàng của Đường Phong Lưu – một trong tứ đại tài tử thời bấy giờ, nên giá trị lại tăng lên gấp bội”.

Trung Điền Quân vừa nói vừa chỉ vào chiếc bình sứ Thanh Hoa, giải thích cho Trung Đảo Quân.

Trung Đảo Quân nghe tới say mê: “Theo như những gì Sơn Điền Quân nói, thì chẳng phải chiếc bình hoa này vô giá sao?”

“Đúng!”, Sơn Điền Quân giơ năm ngón tay, cười híp mắt nói: “Theo giá chợ đen của nước Hoa Hạ, ít nhất cũng phải trị giá từng này!”

“Năm trăm nghìn tệ?”, Trung Đảo Quân hỏi.

“Không, anh nghĩ giá cao hơn đi”, Sơn Điền Quân cười thần bí.

“Năm triệu?”, Trung Đảo Quân hỏi dò.

“Vẫn không đúng”, Sơn Điền Quân lắc đầu nói: “Tôi nói anh biết cái món đồ này ít nhất cũng phải năm mươi triệu!”

“Hơn nữa đây còn là giá thấp nhất đó. Nếu chúng ta thổi phồng lần nữa thì giá thị trường của nó sẽ còn tăng gấp bội. Nếu món đồ này mà trong tay chúng ta, giá của nó sẽ lên vùn vụt, những đại gia khoe khoang là yêu nước của nước Hoa Hạ kia sẽ đấu giá nó ngay mà không cần quan tâm tới giá cả. Đến lúc đó anh và tôi kiếm được rất nhiều tiền mà không cần phải bỏ ra một đồng vốn nào, vậy chẳng phải vui sao?”

“Vui thì vui đó”, Trung Đảo Quân cau mày nói: “Nhưng vấn đề là chiếc bình hoa sứ này cũng đâu phải của chúng ta!”

“Không dễ đổi chủ của chiếc bình hoa này đâu”, Sơn Điền Quân mỉm cười, nói: “Anh nhìn chiếc bình hoa sứ này đi, vừa nhìn đã biết là quanh năm để ở trong tủ, chứng tỏ chủ nhân của căn phòng làm việc này thật ra không biết giá trị thật của nó!”

“Còn hôm nay chúng ta tới làm gì?”

“Đúng, không sai! Chúng ta tới để bàn chuyện hợp tác với tập đoàn Thiên Thành. Tập đoàn Chu Thức chúng ta là tập đoàn lớn quốc tế, một tập đoàn nhỏ bé như tập đoàn Thiên Thành chẳng phải cũng nịnh hót chúng ta đấy ư? Chỉ cần chúng ta nói là chúng ta thích chiếc bình hoa sứ này, bảo tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Thành tặng cho chúng ta thì chắc chắn cô ta sẽ răm rắp nghe theo”.

“Sơn Điền Quân, chiêu này của anh tuyệt thật!”, Trung Đảo Quân bỗng hiểu ra, vẻ mặt đầy hưng phấn.

Hắn vội vàng rút điện thoại ra, gọi điện thoại cho Dương Vỹ – đại diện của tập đoàn Chu Thức ở Sở Bắc đang bàn bạc với Lâm Nhã Hiên.

“Hai anh thích chiếc bình hoa sứ này sao?”, lúc này, Mục Hàn bước vào, cười nói: “Nếu hai anh thích thì cứ mua đi!”

Tất nhiên Mục Hàn cũng biết giá trị của chiếc bình hoa sứ này.

Nó là do cựu tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Thành để lại. Vì khi đó tập đoàn Thiên Thành phá sản phải hình thành lại tổ chức, nên cựu tổng giám đốc đã bị cơ quan quản lý nhà nước bắt đi, ngay cả một sợi dây ở trong phòng làm việc cũng không kịp mang theo.

Do đó đương nhiên chiếc bình hoa sứ này cũng sẽ ở lại đây như thế.

“Mua?”, Trung Đảo Quân và Sơn Điền Quân đưa mắt nhìn nhau, mặt tỏ vẻ nghi ngờ.

Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mua chiếc bình hoa sứ này!

“Xin hỏi anh là…”, Sơn Điền Quân quan sát Mục Hàn từ trên xuống dưới.

“Tôi là Mục Hàn, chồng của Lâm Nhã Hiên – tổng giám đốc tập đoàn Thiên Thành!”, Mục Hàn nói: “Còn chiếc bình hoa sứ này là tôi để nó ở đây để làm vật trưng bày, cũng không đáng bao nhiêu tiền, nếu hai anh thích tôi có thể tặng cho các anh”.

“Nhưng dẫu sao chúng ta đều là người làm ăn, các anh lấy đồ thì cũng phải trả tôi chút thù lao tượng trưng chứ, đúng không?”

“Thì ra là anh Mục, thất lễ rồi!”, vừa nghe thấy thế, Sơn Điền Quân liền nói với vẻ mặt gian xảo: “Anh Mục nói phải, chiếc bình hoa sứ này không đáng bao nhiêu tiền, nhưng đối với những người học đòi văn vẻ như chúng tôi lại quyến luyến không rời”.

“Nếu anh không chê thì hai chúng tôi bằng lòng mua lại chiếc bình hoa sứ này với giá một trăm nghìn tệ”.

Một trăm nghìn tệ mà muốn mua chiếc bình hoa sứ năm mươi triệu tệ?

Đúng là giống y đúc việc lấy giá vốn một trăm triệu của tập đoàn Chu Thức ra để nuốt trọn tài sản một trăm tỷ của Tưởng Đỉnh Thiên.

 

“Một trăm nghìn?”, Mục Hàn giả vờ lưỡng lự: “Tuy nó không đáng bao tiền, nhưng dù sao nó cũng đã ở cạnh tôi nhiều năm như vậy, đột nhiên bán đi tôi cũng không nỡ”.

“Một giá thôi, năm trăm nghìn”, Sơn Điền Quân vội vàng ngắt lời Mục Hàn.

“Như này, tôi thấy hai anh cũng là người thẳng thắn!”, Mục Hàn mỉm cười nói: “Một triệu! Tôi không mặc cả nữa!”

“Chuyện này…”, Trung Đảo Quân không khỏi nhíu mày.

Hắn đang định lên tiếng từ chối, nhưng lại bị Sơn Điền Quân ra hiệu ngăn lại.

“Được! Một triệu thì một triệu!”, Sơn Điền Quân đồng ý ngay.

Thế là hắn lập tức chuyển một triệu tệ cho Mục Hàn.

Sau khi chuyển khoản xong, Mục Hàn cũng mở tủ, lấy bình hoa sứ ra và đưa cho Sơn Điền Quân.

Khi đã âu yếm vuốt ve chiếc bình xong, Sơn Điền Quân ghé sát bên tai Trung Đảo Quân thì thầm một lúc rồi hai người vội vàng ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc.

Bọn họ mặc kệ Dương Vỹ đang bàn bạc với Lâm Nhã Hiên, chỉ muốn mở buổi đấu giá ngay lập tức.