Chương 351: Lư Vy và Phương Viên bị bắt
Lúc đó, Lư Vy đang ở nhà xem lại cảnh quay hôm nay.
Là một trong hai ngôi sao mới được Giải trí Thiên Thành một tay nâng đỡ, sau khi nổi tiếng Hoàng Tiểu Minh hơi lơ đãng, không còn tập trung vào việc củng cố kỹ năng diễn xuất, mà bất chấp lệnh cấm của Giải trí Thiên Thành, tham gia hoạt động thương mại khắp nơi.
Còn Lư Vy rõ ràng là khiêm tốn hơn rất nhiều, cô ấy vô cùng biết ơn Giải trí Thiên Thành đã giúp mình nổi tiếng, hơn nữa đã nhận thức được rằng diễn xuất của mình vẫn còn rất nhiều phương diện cần cải thiện.
Vì vậy, cô ấy thường xuyên bất đồng quan điểm với Hoàng Tiểu Minh.
Hai người cũng vì thế mà chia tay.
Nhưng Hoàng Tiểu Minh thấy chẳng sao cả, dù sao bây giờ anh ta cũng rất nổi tiếng, không có Lư Vy thì còn có rất nhiều phụ nữ chủ động nhào đến.
“Ầm”.
Trong khi Lư Vy đang nghiêm túc xem lại cảnh quay, bỗng nhiên xuất hiện một tiếng động lớn.
Cửa phòng bị đạp tung ra.
Lốc Xoáy cao lớn và dữ tợn lập tức xuất hiện trước mặt Lư Vy.
“Cô ta là Lư Vy à?”, Lốc Xoáy hỏi Mục Nhật Thiên.
“Không sai”, Mục Nhật Thiên gật đầu xác nhận: “Gần đây nữ diễn viên hot nhất chính là cô ta!”
Nhìn thấy Lốc Xoáy bước đến, Lư Vy sợ hãi nói: “Các người là muốn làm gì?”
“Ông Tưởng của chúng tôi thích cô!”, Lốc Xoáy xách Lư Vy nhẹ nhàng như xách một con gà: “Đi gặp ông Tưởng với chúng tôi!”
Sau khi mở cửa, Lốc Xoáy ném Lư Vy vào xe Confero.
“Tiếp theo, phó tổng giám đốc của tập đoàn Phi Long, Phương Viên”, Lốc Xoáy ngồi ở ghế lái phụ, lạnh lùng nói.
“Được thôi”, Mục Nhật Thiên lập tức khởi động xe.
Nửa tiếng sau, hai người họ đã đến căn biệt thự Hoàng Đình số 2.
Nhìn thấy ánh đèn từ cửa sổ còn sáng, Lốc Xoáy ra lệnh cho Mục Nhật Thiên: “Dẫn đường”.
“Được thôi”, Mục Nhật Thiên cứ như một con chó ngoan ngoãn dẫn đường.
Giống như Lư Vy, lúc này Phương Viên cũng đang ở nhà xử lý tài liệu.
Nhưng có điểm khác với Lư Vy, Phương Viên là một người cuồng công việc.
Đặc biệt là do mới giữ chức phó tổng giám đốc tập đoàn Phi Long không lâu, Phương Viên càng nỗ lực làm việc hơn, hy vọng sẽ nhận được sự công nhận của Phi Long, đặc biệt là ông chủ đứng đằng sau.
Mỗi ngày sau khi tan làm, Phương Viên luôn là người cuối cùng rời khỏi công ty.
Về đến nhà, Phương Viên tổng kết lại tất cả công việc của ngày hôm đó, sau đó lên kế hoạch làm việc của ngày hôm sau luôn.
“Ma!”
Phương Viên đang tập trung đọc tài liệu ở trên bàn, đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy bên ngoài cửa sổ lại có một người đứng đó với khuôn mặt dữ tợn, dọa Phương Viên sợ chết khiếp.
Điều khiến Phương sợ hãi hơn là Lốc Xoáy đột ngột mở tung cửa sổ từ bên ngoài.
Sau đó hắn nhảy luôn vào trong phòng.
Nhìn thấy bộ dạng Lốc Xoáy vừa cao lớn vừa dữ dằn, Phương Viên lớn tiếng nói: “Tôi không cần biết anh là ai, nhưng hãy nhanh chóng rời khỏi nhà tôi, nếu không thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Nói xong, Phương Viên vội vàng lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện báo cảnh sát.
Lốc Xoáy chỉ cười nhạt, đi tới chỗ Phương Viên, giật điện thoại di động của cô ta và thẳng thừng bóp nát.
“Anh!”, Phương Viên lập tức biến sắc, giả bộ bình tĩnh nói: ” Tôi là phó tổng giám đốc của tập đoàn Phi Long, nếu anh dám làm gì tôi thì anh sẽ không thể gánh nổi hậu quả đâu!”
“Phó Tổng giám đốc Phương, lâu ngày không gặp!”, lúc này, Mục Nhật Thiên cũng bước vào theo, nhẹ nhàng cười nói: “Cô nói chuyện hậu quả với anh ta sao? Ha ha ha, đúng là hết sức nực cười”.
“Ông biết anh ta là ai sao?”
“Lốc Xoáy là một trong bốn vị tứ đại Kim Cang dưới trướng của người đứng đầu thành phố này – Tưởng Đỉnh Thiên, với sức chiến đấu một chọi một trăm, cô cảm thấy báo cảnh sát có ích gì không?”
“Tưởng Đỉnh Thiên?”, Phương Viên vô thức hít vào một hơi khí lạnh.
Rất rõ ràng, Phương Viên cũng hiểu rất rõ danh tiếng của Tưởng Đỉnh Thiên.
Giống như Lư Vy, Lốc Xoáy cũng xách Phương Viên lên vô cùng nhẹ nhàng.
Sau đó ném thẳng cô vào chiếc xe Confero.
“Mục tiêu cuối cùng”, khóe miệng của Lốc Xoáy hơi nhếch lên: “Chính là vợ của Mục Hàn, tổng giám đốc tập đoàn Thiên Thành – Lâm Nhã Hiên!”
“Mục Hàn là một người luyện võ, bắt Lâm Nhã Hiên có thể sẽ gặp chút trở ngại”, Mục Nhật Thiên lấy lòng nói: “Nhưng mà không sao, với thực lực của cậu thì tên ranh Mục Hàn kia sẽ bị nghiền nát”.
“Ừ!”, Lốc Xoáy đắc ý gật đầu, nói: “Đi thôi!”
Bởi vì căn biệt thự Hoàng Đình số 2 cách Hoàng Đình số 1 không xa, tổng cộng cũng chỉ một kilomet nên không đến ba phút, hai người họ đã có mặt ở căn biệt thự Hoàng Đình số 1.
Không giống như Hoàng Đình số 2, đèn của căn biệt thự Hoàng Đình số 1 đã tắt.
Từ bên ngoài nhìn vào, căn biệt thự tối đen như mực.
“Ngủ sớm vậy sao?”, Lốc Xoáy cau mày nói.
“Như vậy không phải càng tốt à?”, Mục Nhật Thiên mỉm cười, nói: “Nhân lúc họ không đề phòng, chúng ta càng dễ dàng để bắt cô ta đi”.
“Với thực lực của tôi, còn phải sợ đối phương đề phòng sao?”, Lốc Xoáy cười khẩy.
Đối mặt với ánh mắt như đại bàng của Lốc Xoáy, Mục Nhật Thiên giật nảy mình, vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy!”
Lốc Xoáy bực bội hừ một tiếng, rồi đi thẳng đến biệt thự Hoàng Đình số 1.
Điều khiến Lốc Xoáy ngạc nhiên là khi đột nhập vào Hoàng Đình số 1, dù gây ra động tĩnh rất lớn nhưng bên trong không có phản ứng gì.
Sau khi cẩn thận tìm kiếm cả ở tầng trên và tầng dưới, phát hiện không có một ai, Mục Nhật Thiên nói với Lốc Xoáy: “Hôm nay thật xui xẻo, Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên đều không ở nhà”.
“Thật đáng tiếc!”, Lốc Xoáy gật đầu nói: “Tuy nhiên, có hai cô gái xinh đẹp kia cũng được rồi.”
“Tôi đưa hai cô xinh đẹp này về nhà trước, để ông Tưởng thưởng thức. Về phần Lâm Nhã Hiên, sớm muộn cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ông Tưởng!”
Thế là, hai người họ quay trở lại.
Mà điều khiến hai người không ngờ là ngay sau khi họ vừa rời đi.
Mục Hàn đã lái Mercedes-Benz S-Class, đưa Lâm Nhã Hiên trở về.
Thì ra, bên phía Sở Dương có một vài việc cần xử lý nên hôm nay Mục Hàn đã đưa ba người Lâm Nhã Hiên Tần Lệ và Lâm Lợi Cương đến Sở Dương.
Bởi vì ngày mai Lâm Nhã Hiên còn phải đi làm nên Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên trở về Sở Bắc trước.
“Chồng à, anh nhìn xem có phải nhà chúng ta bị trộm đột nhập vào hay không?”, khi đến trước cửa, nhìn thấy cánh cửa bị phá hủy, Lâm Nhã Hiên thắc mắc.
Sau khi Lâm Nhã Hiên vào nhà, kiểm tra một lượt thì phát hiện không mất thứ gì.
“Kỳ lạ, cạy cửa lại không trộm đồ!”, Lâm Nhã Hiên lẩm bẩm, thấy Mục Hàn còn đứng ở cửa lớn, cô không khỏi tò mò hỏi: “Chồng à, anh đang nhìn gì vậy?”
“Nhã Hiên, em xem này”, Mục Hàn chỉ tay vào cánh cửa bị mở toang, phân tích: “Cánh cửa này bị người ta dùng sức mạnh cứng rắn mở ra, mà cánh cửa này nặng đến ngàn cân, có thể dùng tay không mở ra, đủ thấy người này không phải là trộm cắp, mà là cao thủ võ công”.
“Xem ra mục đích của hắn không phải vào nhà trộm cắp, mà là nhằm vào chúng ta”.
Mục Hàn dừng lại một lát rồi hỏi Lâm Nhã Hiên: “Hơn nữa, khi chúng ta đi qua căn biệt thự Hoàng Đình số 2, em có phát hiện ra điều gì bất thường không?”
“Điều bất thường ư?”, Lâm Nhã Hiên suy nghĩ một lát, trong đầu đột nhiên hiện lên một suy nghĩ: “Em nghĩ ra rồi!”