Chương 308: Thao Thiết một trong tứ đại chiến thần
Mục Hàn và Chúc Long trố mắt nhìn nhau.
Chúc Long giải thích: “Đại ca, lúc trước Đường Bắc Sơn gọi điện thoại cho tôi, nói rằng có chuyện gấp, vậy nên tôi mới bảo cụ ta tới đây!”
“Ừ!”, Mục Hàn gật đầu nói: “Đường Bắc Sơn, ông đừng nôn nóng, đứng dậy rồi từ từ nói!”
“Vâng thưa đại thống soái!”, Đường Bắc Sơn được cậu Đường đỡ dậy, nói với vẻ mặt u ám: “Cháu gái Yên Nhiên của tôi bị Thập Điện Diêm La – Tần Quảng Vương bắt đi rồi, nói rằng để cúng tế hai con quỷ Âm Dương!”
“Tất cả đều là do tôi không chọn đứng về phía nhà họ Tần trong bữa tiệc chiêu đãi nhà họ Tần, vậy nên mới khiến cho Thập Điện Diêm La – Tần Quảng Vương điên cuồng báo thù!”
“Mong đại thống soái ra tay tương trợ!”, cậu Đường cũng dập đầu nói: “Hai con quỷ Âm Dương người chẳng ra người ma chẳng ra ma, mặt mũi đáng sợ, Yên Nhiên rơi vào tay bọn chúng thì chẳng còn con đường nào ngoài cái chết!”
Đường Bắc Sơn cúi người một trăm tám mươi độ, nói: “Nhờ ơn của đại thống soái, vốn dĩ tôi đã âm thầm rút lui, dự định trở về quê để sống những tháng ngày bình yên, ai mà biết đột nhiên xuất hiện một Thập Điện Diêm La – Tần Quảng Vương. Nếu như không phải vấn đề sống chết thì tôi nhất định không dám tự tiện đến làm phiền đại thống soái!”
“Được!”, Mục Hàn gật đầu nói: “Chuyện này để tôi xử lý!”
Mặc dù không ưa gì Đường Yên Nhiên, nhưng cô ta cũng là kẻ vô tội.
Hơn nữa, Thập Điện Diêm La vừa đến Sở Bắc đã nhanh chóng gây ra biển máu thịt tanh nồng, khiến người dân Sở Bắc hoảng hốt không yên, chuyện này rõ ràng không có lợi cho sự phát triển bình thường của Sở Bắc.
Vậy nên, Mục Hàn quyết định ra tay.
Nghe thấy Mục Hàn đồng ý xử lý chuyện này, hai ông cháu Đường Bắc Sơn thở phào nhẹ nhõm.
Mục Hàn nghĩ ngợi một chút rồi quay sang hỏi Chúc Long: “Thao Thiết còn ở Sở Bắc chứ?”
“Vâng thưa đại ca!”, Chúc Long gật đầu nói: “Theo kế hoạch của chúng ta, ngày mai Thao Thiết mới trở về quân khu”.
“Nếu đã như thế, vậy thì để Thao Thiết ăn một bữa no trước khi đi chứ nhỉ!”, khóe miệng Mục Hàn khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười thần bí.
“Đại ca, anh định để cho Thao Thiết hành động sao?”, Chúc Long cũng phấn chấn hẳn lên.
Dưới trướng Mục Hàn có tứ đại chiến thần Chúc Long, Hoàng Điểu, Quỳ Ngưu và Thao Thiết. Trong đó, tính khí của Thao Thiết là nóng nảy nhất, thể lực mạnh mẽ, hơn nữa còn có sức ăn khiến người ta phải kinh ngạc, thậm chí trên chiến trường còn có thể nuốt chửng luôn một người đang sống.
Được quân địch hình dung là “Nửa Người Nửa Thú”.
Khiến người ta vừa nghe danh đã sợ mất mật.
“Đã nửa tiếng trôi qua mà Đường Bắc Sơn vẫn chưa đến sao?”
Ở một nơi khác.
Khu nhà của nhà họ Tần.
Tần Quảng Vương đã đợi tận ba mươi phút, cuối cùng cũng chẳng thể ngồi yên được nữa: “Xem ra, Đường Bắc Sơn cũng không quá để tâm tới cô cháu gái này!”
“Nếu đã như thế thì không cần thiết phải giữ lại làm gì nữa!”
“Quản gia Tần, giao Đường Yên Nhiên cho hai con quỷ Âm Dương đi!”
“Tuân lệnh thưa ông ba!”, Tần Phi Dương gật đầu nói: “Đợi lâu như thế, hai con quỷ Âm Dương chắc là cũng đói tới phát điên rồi!”
Tần Phi Dương vừa nói xong, sân sau nhà họ Tần truyền tới tiếng gầm rú của hai con quỷ Âm Dương.
Đường Yên Nhiên nghe thấy vậy thì trong lòng run sợ không thôi.
“Cô Đường, hẳn là cô cũng nghe thấy rồi nhỉ, hai con quỷ Âm Dương đang mong ngóng cô lắm đấy”, Tần Phi Dương cười nói: “Nhưng mà thật đáng tiếc, trong mắt Đường Bắc Sơn thì cô chẳng đáng một xu!”
Tần Phi Dương trói chặt Đường Yên Nhiên rồi dẫn đi về phía sân sau nhà họ Tần.
Sau đó, đi đến trước một căn phòng nhỏ bao trùm bởi màu đen u ám, y hệt âm tào địa phủ.
Khiến Đường Yên Nhiên run lên bần bật.
“Cô Đường, chúng ta tới nơi rồi”, Tần Phi Dương nói: “Sau khi vào thì không cần vùng vẫy nữa, bởi vì vô dụng thôi!”
“Yên tâm, tôi sẽ dặn dò hai con quỷ Âm Dương nhẹ nhàng với cô một chút!”
“Đừng… đừng mà!”, Đường Yên Nhiên sợ đến nỗi mặt cắt không còn một giọt máu.
“Đường đường là cao thủ hàng đầu ở tỉnh mà lại đi bắt nạt một cô gái yếu ớt, thật sự quá mất mặt!”
Đột nhiên, phía sau Tần Phi Dương và Đường Yên Nhiên truyền tới một tiếng cười khẩy.
Chỉ nhìn thấy Thao Thiết đang cởi trần, để lộ ra cơ bắp rắn rỏi màu đồng thiếc, đứng dựa vào một thân cây, khóe miệng còn ngậm một nhánh lúa mạch, bộ dạng cà lơ phất phơ.
“Kẻ nào to gan dám tự ý xông vào khu nhà của nhà họ Tần?”, Tần Phi Dương bực dọc nói.
Ông ta lập tức vọt người lên phía trước, vươn tay muốn túm lấy Thao Thiết.
Thao Thiết tùy tiện vươn tay ra là túm luôn được cổ và nâng Tần Phi Dương lên, sau đó ném thẳng xuống đất. Tần Phi Dương nặng nề ngã trên đất, mặt đất thậm chí còn xuất hiện vết lõm.
Tần Phi Dương không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.
Thao Thiết không buồn để ý tới Tần Phi Dương mà bước thẳng về phía căn phòng tối nhỏ.
“Gừ…”
Dường như nghe thấy sự việc ở bên ngoài, tiếng gầm gừ của hai con quỷ Âm Dương càng trở nên lớn hơn.
Dưới cái nhìn chằm chằm đầy hiếu kỳ của Đường Yên Nhiên, Thao Thiết đập vỡ khóa của căn phòng tối, sau đó bước vào bên trong.
Tiếp đó, vang lên âm thanh đánh giết lẫn nhau từ bên trong.
Khoảng chừng một phút sau, Thao Thiết lành lặn bước ra ngoài.
Thậm chí còn đưa tay lên lau vết máu trên khóe miệng, tự mình lẩm bẩm: “Hai con quỷ già này, sống lâu năm trong môi trường âm dương ẩm ướt, vị máu quá là chán luôn, thịt cũng khô không khốc, đúng là khó ăn!”
Lại là một con quái vật ăn thịt người, uống máu người nữa sao?
Đường Yên Nhiên chợt có cảm giác vừa ra khỏi hang sói thì lại vào hang cọp.
“Cô đừng sợ!”, Thao Thiết đi đến bên cạnh Đường Yên Nhiên, cúi đầu cười toe toét: “Tôi là Thao Thiết – là một trong tứ đại chiến thần dưới trướng đại thống soái!”
“Vậy nên, là đại thống soái bảo anh đến cứu tôi?”, Đường Yên Nhiên vừa nghe thấy vậy thì trong đáy mắt bất chợt bừng sáng lấp lánh.
“Ôi, cô đừng hiểu nhầm!”, Thao Thiết bật cười, lắc ngón tay, nói: “Đại thống soái của chúng tôi không có hứng thú gì với cô đâu!”
Nghe thấy Thao Thiết nói như vậy, Đường Yên Nhiên tỏ vẻ thất vọng.
Cô ta vô thức nhìn về phía Thao Thiết, mặc dù tên này có vẻ ngoài hơi già hơn tuổi, nhưng dù gì anh ta cũng là một trong tứ đại chiến thần dưới trướng đại thống soái, cả người toàn là bắp thịt rắn rỏi đầy quyến rũ, kiểu đàn ông mạnh mẽ như này, trên phương diện kia chắc chắn cũng…
Ôi chao, Đường Yên Nhiên, mày đang nghĩ linh tinh cái gì thế?
Đường Yên Nhiên giơ tay ôm lấy hai má, chỉ cảm thấy má nóng bừng.
Thao Thiết thì vẫn không hiểu phong tình, bày ra vẻ mặt chẳng hiểu gì cả, nói: “Cô Đường, chúng ta nên đi thôi!”
Khu nhà của nhà họ Tần.
“Chắc là bây giờ hai con quỷ Âm Dương đã ăn ngấu nghiến rồi!”, sau khi Tần Quảng Vương đợi được năm phút thì nhìn mọi người xung quanh, cười nói: “Tôi tin rằng các vị nhất định rất muốn biết hai con quỷ Âm Dương khiến cho người ta vừa nghe tên đã kinh hồn bạt vía rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
“Hôm nay tâm trạng tôi không tệ nên sẽ phá lệ một lần, dẫn các vị đi mở mang kiến thức một lượt”.
Tần Quảng Vương dẫn đầu đám người tiến về phía sân sau nhà họ Tần.
Mọi người đều mang theo một bụng vừa hiếu kỳ vừa sợ hãi bước theo sau.
Dù sao, hai con quỷ Âm Dương vừa đến Sở Bắc đã liên tiếp ra tay, nuốt sống Lâm Nhất Bưu, Đạo Môn Lão Cửu và Đường Yên Nhiên.
Không ai có thể biết trước được, với tính cách hung tàn bạo ngược của ông ba, liệu bọn họ có phải là người tiếp theo hay không.
Mà vừa đến sân sau nhà họ Tần, cảnh tượng trong căn phòng tối khiến cho Thập Điện Diêm La sững sờ tại chỗ!