Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 288




Chương 288: Thực sự đã mua khu nghỉ dưỡng Tổ Yến rồi sao?

Nghe thấy Lâm Nhã Hiên nói ra từ này, Trương Chính cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Vì dù sao, hình tượng giỏi giang mà hắn vẫn luôn thể hiện ra trước mặt Lâm Nhã hiên đã bị hủy hoại mất rồi.

Giờ còn muốn tiếp cận Lâm Nhã Hiên thì thật là khó.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Rõ ràng mình đi đến phòng của Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn cơ mà? Tâm trí Trương Chính mơ mơ hồ hồ, cứ cảm thấy sự việc có gì đó khó hiểu.

Đặc biệt là ánh mắt Mục Hàn nhìn hắn đầy sự khinh miệt.

Ngay lập tức Trương Chính đi đến phòng giám sát và yêu cầu bảo vệ trích xuất đoạn camera lúc đó, hắn lập tức hiểu ra đầu đuôi sự việc.

“Quả nhiên là do tên ranh này bày ra!”, Trương Chính nghiến răng nghiến lợi nói: “Dám giở trò với ông à, để xem ông xử mày như thế nào!”

“Anh em đâu, mau đi với tôi, tôi phải cho tên oắt đó biết mặt!”

Thế là Trương Chính dẫn đầu bảy tám nhân viên bảo vệ, hùng hùng hổ hổ đi tìm Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên.

Thấy bảy tám nhân viên bảo vệ vây lấy mình, Lâm Nhã Hiên không vui nói: “Trương Chính, anh như này là có ý gì?”

“Chả có ý gì cả!”, Trương Chính chỉ vào Mục Hàn nói: “Vừa rồi có người khách báo, nói rằng người ta đã bị mất một món đồ quý giá. AnhTôi đã kiểm tra camera giám sát và phát hiện ra rằng chồng em là đối tượng tình nghi gây án nghiêm trọng, chúng tôi bọn anh phải đưa anh ta về để tiến hành điều tra”.

Trương Chính nghĩ rằng chỉ cần Mục Hàn rơi vào tay hắn thì hắn muốn dày vò anh thế nào thì dày vò.

Hơn nữa, không có Mục Hàn là nhân tố quấy nhiễu, hắn vẫn có thể bày mưu để ngủ với Lâm Nhã Hiên.

“Ăn nói vớ vẩn!”, Mục Hàn cười khẩy: “Một người có thể dễ dàng mua được khu nghỉ dưỡng Tổ Yến của mấy người mà lại phải đi làm cái chuyện trộm gà cắp chó ấy sao?”

“Đừng nói đến món đồ quý giá, ngay cả một trăm triệu đặt trước mặt tôi còn chẳng thèm liếc nhìn ngó lấy một cái!”

“Thật đúng là một kẻ bốc phét không biết ngượng mồm!”, Trương Chính tỏ vẻ khinh thường, nói: “Vậy anh chứng minh cho tôi xem anh sẽ mua khu nghỉ dưỡng Tổ Yến kiểu gì đây?”

“Tôi nhớ khi anh mới đến đã từng nói sẽ mua khu nghỉ dưỡng Tổ Yến chỉ trong vài phút”, Trương Chính nói đến đây thì cố tình chạm vào chiếc đồng hồ Rolex trị giá bảy mươi tám mươi nghìn tệ trên cổ tay mình: “Giờ đã ba tiếng trôi qua, tôi vô cùng tò mò, mấy phút đó của anh đã thực hiện được chưa?”

Ngay khi Trương Chính vừa dứt lời thì có vài người đàn ông trông giống như giới thượng lưu trong xã hội bước vào từ ngoài cửa.

Hơn nữa trong số những người này còn có cả chủ sở hữu của khu nghỉ dưỡng Tổ Yến.

Ông ta đi cà nhắc đến trước mặt Mục Hàn.

Người đàn ông dẫn đầu nói với giọng đầy cung kính: “Thưa cậu Mục, tôi vô cùng xin lỗi vì muộn như thế này mới tới, cậu đã mua lại khu nghỉ dưỡng Tổ Yến với giá hai tỷ tệ triệu tệ nên tôi đã mang tài liệu thay đổi cổ phần đến đây. Chỉ cần cậu ký tên vào bản tài liệu này, thì khu nghỉ dưỡng Tổ Yến sẽ thuộc về cậu”.

“Ừ”, Mục Hàn gật đầu cầm bút lên và ký tên mình vào bản tài liệu.

“Cậu Mục, tôi là Hoàng Đại Phát, ông chủ trước của khu nghỉ dưỡng Tổ Yến!”, khuôn mặt Hoàng Đại Phát mặt đầy vẻ hớn hở chen lên trước mặt Mục Hàn với vẻ nịnh bợ: “ Vô cùng cảm ơn cậu đã xem trọng khu nghỉ dưỡng Tổ Yến, giờ tôi đã là nhân viên của cậu, cậu có yêu cầu gì xin cứ căn dặn”.

Ước tính giá của khu nghỉ dưỡng Tổ Yến cũng chỉ tầm một tỷtriệu tệ, nhưng Mục Hàn đã chi thẳng tay hai triệutỷ tệ.

Và cái chính là phía Mục Hàn chuyển tiền với tốc độ cực nhanh. Khi hợp đồng còn chưa ký thì hai tỷtriệu tệ đã vào tài khoản rồi.

Có thể chuyển một số tiền hai tỷtriệu tệ chỉ trong vài phút nên Hoàng Đại Phát nhận thấy thân phận của loại người này vô cùng cao quý, tuyệt đối không phải người mà mình có thể đắc tội được.

Hơn nữa, vụ làm ăn này hời như thế, Hoàng Đại Phát không có lý do gì không làm.

Ông ta còn có thể nhân cơ hội này làm quen được với ông thần Tài ở đẳng cấp như thế này thật đúng là một mũi tên trúng hai đích.

Trương Chính kinh ngạc đến mức tí thì rớt cằm xuống đất.

Anh ta… anh ta thật sự đã mua lại khu nghỉ dưỡng Tổ Yến rồi ư?

Nghĩ đến những gì mình đã làm, Trương Chính đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.

“Tôi ấy mà, cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, tất cả mọi hoạt động của khu nghỉ dưỡng Tổ Yến vẫn cứ diễn ra như cũ do ông tiếp tục phụ trách quản lý kinh doanh. Vị tổng giám đốc họ Trương này dường như không có con mắt nhìn người cho lắm, một mực khẳng định có vị khách bị mất món đồ quý giá, và tôi là người đã ăn trộm”.

“Cái gì?”, Hoàng Đại Phát giật thót: “Có chuyện này sao?”

Bây giờ Mục Hàn là ông thần Tài của ông ta đó!

Vậy mà lại bị tên khốn kiếp Trương Chính này đổ vấy như một tên trộm, đây thật rõ là có đồng đội ngu như heo.

Hoàng Đại Phát lập tức trừng mắt lên với bảy tám người bảo vệ kia, ông ta quát: “Chuyện này là thế nào?”

“Thưa ông chủ Hoàng, chuyện này không liên quan đến chúng tôi!”, biết được Mục Hàn giờ đã trở thành ông chủ mới của khu nghỉ dưỡng Tổ Yến, đám bảo vệ này sao còn dám đứng bên phía Trương Chính nữa. Họ lần lượt quay lưng lại với Trương Chính: “ Là tổng giám đốc Trương, cậu ấy…”

“Trương Chính nói rồi, bảo chúng tôi mượn cớ này bắt ông chủ Mục lại, sau đó đánh đập một trận nên thân để thỏa mối uất hận trong lòng cậu ấy”.

“Còn nữa, cậu ấy còn nói nhất định phải ngủ được với vợ ông chủ”.

Đám bảo vệ này tôi một câu, ông một câu kể lại toàn bộ sự việc không sót chữ nào.

“Cái gì?”, Hoàng Đại Phát nghe thấy những lời này thì nổi giận tát thẳng vào mặt Trương Chính một cái bạt tai: “Cái tên súc sinh mặt người cầm thú nhà cậu, lại dám làm ra một việc bỉ ổi vô liêm sỉ như vậy. Tôi tuyên bố, từ giờ trở đi cậu bị sa thải, cậu không còn là tổng giám đốc của khu nghỉ dưỡng Tổ Yến này nữa”.

“Chỉ là sa thải thôi coi bộ hời cho tên ranh này quá rồi”, Mục Hàn lạnh lùng nói: “ Người mà tên này dòm ngó đến là vợ của tôi. Ông Hoàng, nếu như tên này dòm ngó vợ ông, thì ông sẽ làm thế nào?”

“Thưa ông chủ Mục, cậu nói phải xử lý cậu ta như thế nào?”, Hoàng Đại Phát thận trọng hỏi.

“Thế này đi!”, Mục Hàn cười nói: “Con người tôi ấy mà, vô cùng rộng lượng, người khác xúc phạm tôi, chỉ cần chịu sự trừng phạt thích đáng, tôi đều sẽ tha cho họ một con đường”.

 

“Tuy rằng ông đã sa thải anh ta, nhưng hiện giờ anh ta vẫn đang là giám đốc của khu nghỉ dưỡng Tổ Yến, chi bằng để anh ta thực hiện nốt nhiệm vụ ngày hôm nay rồi hãy để anh ta đi!”

“Tôi nhớ là ba người phụ nữ ở phòng 1044 vừa mới gọi đích danh muốn Trương Chính phục vụ cho họ hai lần hai, hay là…”

Hoàng Đại Phát đã quá quen với ba người phụ nữ mập béo ở phòng 1044. Tuy rằng họ xấu đến buồn nôn, nhưng cái mà họ làm được lại khiến cho tất cả đàn ông phải kinh sợ.

Cái chính nhất ba người phụ nữ mập béo này rất giàu, họ chi tiền cũng hào phóng, Hoàng Đại Phát không có cách nào từ chối những vị khách như vậy.

“Tôi hiểu rồi, thưa cậu Mục”, Hoàng Đại Phát cười hỉ hả, gật đầu khom lưng: “Tôi sẽ đi làm ngay!”

Vừa nghe họ muốn đưa mình đến phòng 1044, Trương Chính vừa mới ngẩn người ra chợt hoàn hồn trở lại, vội vàng hét lớn: “ Đừng, tôi không muốn đến phòng 1044”.

Nhưng hắn đã bị hai bảo vệ túm lấy lôi về phía phòng 1044.

“Chồng à, phòng 1044 có vấn đề gì sao?”, Lâm Nhã Hiên cảm thấy khó hiểu, cô hỏi Mục Hàn: “Sao Trương Chính lại sợ hãi như thế?”