Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 228




Chương 228: Đạo trưởng Cửu Dương xảy ra chuyện rồi

“Ôn lại một lần?”

Tim anh Đồng cứ thế đập liên hồi.

Tên Mục Hàn này đang có âm mưu gì đây?

Tuy nhiên anh Đồng rất tự tin, đoạn video giám sát có khoảng thời gian bị hắn hủy bỏ mất kia, cho dù là Hacker máy tính số một thế giới cũng không có cách nào khôi phục được.

Như vậy, việc anh Đồng tự mình đánh tráo máy trị liệu cũng gần như không tồn tại.

Đoạn video từ camera giám sát này, ngược lại sẽ trở thành bằng chứng đanh thép chứng minh Mục Hàn và tập đoàn Phi Long sát hại bệnh nhân.

Nghĩ tới đây, trong lòng anh Đồng vô cùng đắc ý.

Mặc dù việc thuê người phá hoại, thêm việc phải dàn xếp quan hệ cũng tốn không ít tiền, nhưng đối với anh Đồng thì hoàn toàn xứng đáng.

“Hừ, đồ ngoan cố!”, anh Đồng lộ ra vẻ mặt khinh thường.

Giám đốc Vương, Thanh tra Lý và Thanh tra Dư đều tỏ vẻ nghi ngờ.

Nhưng nghĩ tới việc đây là đề nghị duy nhất của Mục Hàn thì cũng đành thuận theo ý anh.

Phần đầu của đoạn video hoàn toàn không có khác biệt gì so với lúc mấy người Giám đốc Vương xem được ở bệnh viện tư nhân.

Dài dòng và nhàm chán.

Thế nhưng, lúc phát tới giữa video, tình tiết bắt đầu trở nên kỳ lạ.

Một người có tướng mạo, thân hình và cách ăn mặc giống hệt anh Đồng xuất hiện trong đoạn video từ camera giám sát.

Hơn nữa còn chỉ đạo mấy tên đàn em tháo bỏ những bộ phận quan trọng trong máy trị liệu hỗ trợ siêu năng kiểu mới, đổi thành kiểu cũ.

Tiếp sau đó, khi bác sĩ tiến hành chẩn đoán và điều trị cho bệnh nhân.

Thì đã xảy ra sự cố.

Mà sau khi sự cố điều trị xảy ra, vào lúc dọn dẹp phòng bệnh thì anh Đồng lại xuất hiện, tháo những bộ phận quan trọng ra và lắp lại như cũ.

“Chuyện này…”

Ba người Giám đốc Vương, Thanh tra Lý và Thanh tra Dư trố mắt nhìn nhau.

Vốn dĩ cho rằng vụ án đến đây là kết thúc, không ngờ vẫn còn vòng vo như thế.

“Là giả, đoạn video này nhất định là giả!”

“Nhất định là anh hãm hại tôi!”

Anh Đồng cảm thấy không thể tin nổi khi nhìn thấy đoạn video mà hắn cố ý hủy bỏ đã hoàn toàn được khôi phục.

Hắn điên cuồng hét lớn.

“Anh Đồng, anh cũng vừa nói rồi đấy, trước đây chúng ta không có giao thiệp gì, vậy nên tôi chưa từng gặp mặt anh”, Mục Hàn ung dung nói: “Nếu đã như vậy, kể cả tôi có muốn làm giả thì tại sao tôi không đổ tội cho một người mình quen biết mà cứ phải vu oan cho anh?”

“Biển người rộng lớn như thế, xác suất kiểu này cũng không cao lắm đâu nhỉ?”

“Tôi!”, anh Đồng nghẹn lời.

Sau đó lại phản kháng: “Tóm lại, đoạn video giám sát này của anh hoàn toàn là giả”.

“Là thật hay là giả, xác minh một chút là rõ ngay”, Mục Hàn nhìn sâu vào mắt anh Đồng rồi quay sang nói với ba người tổ chuyên án: “Ba chuyên gia các vị đều đến từ văn phòng chính quyền tỉnh. Trong văn phòng chính quyền tỉnh có không ít cao thủ máy tính hàng đầu cả nước, cứ để cho bọn họ kiểm tra là sẽ rõ ngay”.

Đoạn video này của Mục Hàn mặc dù có khác biệt rất lớn so với đoạn video xem tại bệnh viện tư nhân, nhưng cũng không hề có dấu vết chỉnh sửa, trong mắt mấy người Giám đốc Vương thì thậm chí còn có cảm giác trơn tru hơn cả đoạn video ở bệnh viện tư nhân.

“Chuyện này có tính chất nghiêm trọng, bắt buộc phải kiểm chứng và xác minh”, Giám đốc Vương nghiêm khắc nói, anh ta lưu đoạn video vào USB rồi cho người gửi tới văn phòng chính quyền tỉnh.

Nửa tiếng đồng hồ sau.

Văn phòng chính quyền tỉnh trả lời rằng, đoạn video trích từ camera giám sát của Mục Hàn hoàn toàn là thật.

Mà đoạn video xem tại phòng giám sát của bệnh viện tư nhân trước đây lại có dấu vết bị người ta chỉnh sửa, cắt ghép.

“Hóa ra người thật sự hãm hại bệnh nhân là anh!”, sau khi biết được chân tướng sự việc, Giám đốc Vương lập tức trừng mắt liếc nhìn anh Đồng, lớn giọng: “Mau dẫn đi cho tôi!”

Mấy người của văn phòng chính quyền tỉnh bước lên phía trước bắt giữ anh Đồng.

Mục Hàn vươn tay vỗ vào vai hắn rồi cười nói: “Anh Đồng, đạo trời luân hồi, ông trời đều nhìn thấy hết tất cả những việc anh làm!”

“Nửa đời sau ngoan ngoãn ở trong tù đi!”

Anh Đồng: “…”

“Dẫn đi!”, Giám đốc Vương phất tay, thẳng thừng quyết định vận mệnh của anh Đồng.

Sự tình đã sáng tỏ, tổ chuyên án cũng kết thúc vụ án và nhanh chóng rời đi.

Chuyện này cũng khiến cho Thống đốc Sở Bắc thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đường đường là đại thống soái mà lại ‘lật thuyền’ ở cái rãnh Sở Bắc thì ông ta cũng đừng mong giữ nổi chức vụ của mình nữa.

Việc đầu tiên mà Thống đốc Sở Bắc làm là đăng tin tức trên kênh chính phủ.

Lúc này, Phương Viên đang trong tình thế không biết phải làm sao.

Cô ta triệu tập lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Phi Long mở cuộc họp tạm thời để bàn bạc đối sách.

Sau một tiếng đồng hồ diễn ra hội nghị lãnh đạo cấp cao vẫn không nghĩ ra được cách gì hữu ích.

Vào lúc Phương Viên đang sốt ruột thì nhìn thấy Mục Hàn trở lại làm việc.

“Này! Mục Hàn! Hai ngày nay anh chết ở chỗ nào thế?”, Phương Viên nhìn thấy Mục Hàn lập tức bước lên trước chất vấn: “Đúng là không có chút tinh thần trách nhiệm nào, công ty vừa xảy ra chuyện là anh liền chơi trò mất tích!”

“Tha cho tôi đi bà chị ơi”, Mục Hàn trừng mắt, khó chịu nói: “Tôi chỉ là một người làm thuê, công ty xảy ra sự cố điều trị nghiêm trọng như thế, không phải phó giám đốc như cô mới cần có tinh thần trách nhiệm hay sao!”

“Tôi!”, Phương Viên nhất thời câm nín, ngay sau đó lại làm ầm lên: “Tôi không cần biết! Dù sao khi công ty xảy ra chuyện thì anh cũng phải đi điều tra chân tướng cùng tôi!”

“Bà chị à, cô đến từ hành tinh khác sao?”, Mục Hàn bĩu môi nói: “Rắc rối của công ty đều đã giải quyết xong hết rồi, được chưa?”

“Từ trước đến nay cô đều không quan tâm tới tin tức xã hội à?”

Lúc này, điện thoại của Phương Viên nhận được tin báo.

Phương Viên giơ điện thoại lên nhìn, ngay lập tức trợn tròn mắt ngạc nhiên.

“Trải qua quá trình điều tra nghiêm ngặt của tổ chuyên án tỉnh, sự việc máy trị liệu hỗ trợ siêu năng kiểu mới của tập đoàn Phi Long đang xôn xao dư luận những ngày gần đây đã được điều tra rõ sự thật. Vì cạnh tranh thương mại với đối thủ mà sử dụng cách thức vu oan hãm hại ác ý, trước mắt, kẻ gây án – anh Đồng đã bị tổ chuyên án tỉnh bắt giữ và kết tội!”

Nhìn thấy thông tin này, Phương Viên hoài nghi nhìn Mục Hàn.

“Sao anh còn biết nhanh hơn cả các kênh truyền thông thông tin?”, Phương Viên hoài nghi.

“Rất đơn giản!”, Mục Hàn trả lời: “Bởi vì hai ngày nay tôi không ở đây là để đi giải quyết vụ việc này đấy!”

“Đúng là có chết cũng không chịu sửa cái tính ba hoa khoác lác, một người đi làm thuê như anh thì có tư cách gì mà xử lý được sự cố điều trị nghiêm trọng như thế”, Phương Viên bĩu môi, lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Hai ngày nay anh Long cũng không ở đây, tôi thấy là do anh Long đích thân ra tay dẹp yên chuyện này thì có”.

“Anh còn muốn tranh công lao của anh Long nữa thì đừng trách tôi đi báo cáo lại với anh ấy!”

 

“Ha ha! Tùy cô thôi!”, Mục Hàn chẳng buồn để tâm tới những lời Phương Viên nói.

Đi cáo trạng ông chủ với ông chủ à?

Ha ha ha!

“Không ổn rồi, không ổn rồi!”

Vào lúc Phương Viên thở phào nhẹ nhõm, cô trợ lý của Phương Viên hốt hoảng chạy tới.

Thở hổn hển báo cáo lại với Phương Viên: “Đạo trưởng Cửu Dương, cụ ấy… cụ ấy xảy ra chuyện rồi!”

“Cái gì?”, Phương Viên nghe thấy vậy mặt mày bỗng tái nhợt.

Sau khi tiếp đón Mục Hàn ở khu nhà của nhà họ Tần, đạo trưởng Cửu Dương vẫn luôn làm việc tại phòng khám bệnh bệnh viện Sở Bắc.

Mà Mục Hàn đã giao cho Phương Viên phụ trách về những nhu cầu thiết yếu hàng ngày như ăn, mặc, ở, đi lại của đạo trưởng Cửu Dương.

Nghe tin đạo trưởng Cửu Dương xảy ra chuyện, Phương Viên vô cùng sốt ruột và lo lắng.