Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 201




Chương 201: Một trăm triệu cũng không thành vấn đề

Đương nhiên Mục Hàn biết Vương Lệ và gã thanh niên tóc vàng đang làm gì trong chiếc xe BMW X5.

Lúc đầu khi mua chiếc BMW X5 này, Mục Hàn đã cẩn thận bảo cửa hàng 4S lắp đặt camera giấu kín bên trong xe, điện thoại của Mục Hàn có thể kết nối online để quan sát bất cứ lúc nào và ở đâu.

Vốn dĩ mục đích chủ yếu chỉ là lo lắng cho sự an toàn của Giả Lạc.

Dù gì, Dư Phi đã xảy ra chuyện như thế, Mục Hàn cũng không muốn Giả Lạc trở thành con thiêu thân thứ hai.

Không ngờ lại vô tình biết được chuyện xấu của Vương Lệ.

Sau khi chiếc BMW X5 lái theo hình chữ “S” trên đường được khoảng ba mươi giây thì trở lại bình thường, đi qua một ngã tư thì tấp vào lề đường.

Quần áo Vương Lệ xộc xệch, ngồi xụi lơ trên ghế lái, thở hổn hển.

“Em yêu à, kỹ thuật của anh vẫn không tệ nhỉ?”, gã thanh niên tóc vàng cười hỏi.

“Tên đểu cáng nhà anh!”, cơ thể yêu kiều của Vương Lệ liền mềm nhũn, vùi đầu vào ngực gã thanh niên tóc vàng.

Sau một lúc yên lặng.

Giọng nói của gã thanh niên tóc vàng vang lên: “Em yêu à, chồng của em bên đó có chịu để yên không?”

“Hừ! Sợ cái tên vô dụng đó làm gì!”, Vương Lệ lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường nói: “Em nói với anh ta rằng anh là cậu ấm con ông cháu cha, anh thích em, nếu em không đến thì bọn em sẽ bị trả thù, phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, anh ta sợ đến mức ngay cả đánh rắm cũng không dám!”

“Bởi vậy, em có thể nghênh ngang ra ngoài hẹn hò với anh!”

“Ha ha ha!”, gã thanh niên tóc vàng bật cười, khen ngợi: “Em yêu, em đúng là thông minh!”

“Đúng rồi!”, gã thanh niên tóc vàng lại hỏi: “Anh nghe nói thằng chồng phế vật nhà em làm việc ở tập đoàn Phi Long, tiền lương lên tới cả triệu tệ! Rốt cuộc là thật hay giả vậy?”

“Đương nhiên là thật rồi”, Vương Lệ bĩu môi, vươn tay vỗ vào ghế rồi nói: “Chiếc BMW này là do ông chủ tập đoàn Phi Long cho anh ta”.

“Cũng không biết gần đây cái tên phế vật đó có vận may gì, tự nhiên lại được tập đoàn Phi Long để ý!”

“Chuyện này không phải vừa hay à?”, gã thanh niên tóc vàng cười nói: “Em yêu, em có thể giúp anh chuyện này được không?”

“Nói đi”, Vương Lệ mạnh miệng nói: “Nhất định phải giúp rồi”.

“Là thế này, em yêu”, gã thanh niên tóc vàng nói: “Em cũng biết đấy, gần đây anh bị gia đình kiểm soát tài chính, mà tối nay lại là ngày anh hẹn với cậu Quách và cậu Lưu đua xe, nhưng anh không có đủ tiền đặt cược, sẽ rất mất mặt đó…”

“Tưởng chuyện gì to tát lắm”, không đợi gã thanh niên tóc vàng nói xong, Vương Lệ đã hỏi: “Nói đi, anh cần bao nhiêu tiền?”

“Không nhiều, một triệu thôi”, gã thanh niên tóc vàng giơ một ngón tay lên.

“Một triệu tệ?”, Vương Lệ do dự một lát, sau đó rút điện thoại ra gọi điện cho Giả Lạc: “Alo, chồng à, tối nay em đã lật bài ngửa với cậu ấm con ông cháu cha kia rồi, em cố gắng chống cự, không để cho anh ta động vào em, giữ lấy thân thể trong sạch cho anh!”

Những lời này của Vương Lệ khiến Giả Lạc ở đầu dây bên kia cảm động tới rơi nước mắt.

Tiếp đó, Vương Lệ đổi chủ đề, lại nói: “Nhưng mà, cậu ấm con ông cháu cha nói với em, nếu muốn sau này anh ta không tìm em nữa thì giờ em bắt buộc phải đưa cho anh ta một triệu tệ, từ nay về sau anh ta sẽ bỏ qua cho chúng ta”.

“Chồng à, em cảm thấy đây là thời cơ tốt nhất để chúng ta thoát khỏi anh ta”.

“Một triệu tệ?”, Giả Lạc không khỏi cảm thấy ớn lạnh, sau một hồi tranh đấu nội tâm, có vẻ như anh ta đã hạ quyết tâm, gật đầu nói: “Được, vợ à! Em giữ chân anh ta trước đã, đợi tin tức của anh”.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Vương Lệ quay sang mỉm cười với gã thanh niên tóc vàng: “Xong việc rồi”.

“Em chắc chắn thằng chồng phế vật của em có thể kiếm được một triệu tệ trong chốc lát sao?”, gã thanh niên tóc vàng nửa tin nửa ngờ.

“Yên tâm đi”, Vương Lệ nói: “Kể cả anh ta không có thì cũng sẽ nghĩ ra đủ mọi cách để có được”.

“Tên phế vật vô dụng này rất yêu em”.

“Chúng ta chỉ cần đợi tiền vào thẻ ngân hàng là được rồi!”

Một lúc sau.

Điện thoại của Mục Hàn vang lên.

Là Chúc Long gọi tới: “Đại ca, Giả Lạc tới tìm tôi, muốn vay tôi một triệu tệ, chúng ta có cho vay hay không?”

Mục Hàn cười đáp: “Cậu gọi cho Tô Tiểu Muội, bảo Giả Lạc đến thẳng phòng tài vụ lĩnh tiền đi”.

Giả Lạc vốn dĩ không ôm hy vọng có thể mượn được một triệu tệ.

Không ngờ anh Long lại đồng ý ngay lập tức.

Sau đó anh ta không hề do dự chuyển thẳng tiền vào thẻ ngân hàng của Vương Lệ.

Nhận được thông tin thẻ ngân hàng có thêm một triệu tệ, Vương Lệ đắc ý quay sang nói với gã thanh niên tóc vàng: “Anh nhìn thấy chưa? Một triệu đấy!”

“Ồ, đúng thật này!”, gã thanh niên tóc vàng vui mừng khôn xiết: “Cứ như này thì lão chồng phế vật của em hoàn toàn có thể trở thành máy rút tiền của chúng ta!”

“Đúng thế!”, Vương Lệ vô cùng đắc ý, vỗ một cái lên mặt gã thanh niên tóc vàng, nói: “Chỉ cần anh hầu hạ em vui vẻ thì sau này muốn có bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu!”

“Được thôi!”, gã thanh niên tóc vàng vui mừng hớn hở.

Lại là một trận ‘mây mưa’ kịch liệt trong xe.

Mục Hàn âm thầm quay video lại tất cả những chuyện này.

Sau khi kết thúc, hai người họ đổi vị trí.

Gã thanh niên tóc vàng lái xe tới một trường đua xe tên là núi Thu Danh ở ngoại ô thành phố.

Không ít những người nghiện đua xe, cậu ấm nhà giàu, con ông cháu cha và một đám nam nữ tốt xấu lẫn lộn đều tập trung ở đây, tạo thành một thế giới vô cùng náo nhiệt.

“Cậu Thượng Quan!”

Sau khi gã thanh niên tóc vàng xuống xe thì lập tức nhận được sự chào hỏi nồng nhiệt của một đám thanh niên trông rất sành điệu.

Gã thanh niên tóc vàng đưa thẻ ngân hàng của Vương Lệ cho một gã thanh niên trong số đó, nói: “Cậu Quách, đây là một triệu tiền cược, có cần kiểm tra lại không?”

 

“Không cần, tôi tin cậu!”, cậu Quách cười, liếc mắt nhìn vào ghế lái phụ: “Đây là người phụ nữ cậu dẫn đến à?”

“Trông dáng vẻ rất có mùi vị phụ nữ!”

“Nếu cậu Quách thích thì cứ việc thách thức tôi!”, gã thanh niên tóc vàng nói: “Chỉ cần cậu có thể thắng tôi thì một triệu là của cậu và người phụ nữ quyến rũ trong xe đêm nay cũng thuộc về cậu!”

“Hú hú”, cậu chủ Quách nghe xong liền huýt sáo: “Sảng khoái đấy!”

“Người phụ nữ quyến rũ như vậy, tôi cũng rất có hứng thú”, lúc này, Mục Hàn bước xuống từ trên chiếc xe vừa lái tới, quay sang nói với hai người kia: “Chi bằng hai người chơi một ván với tôi đi!”

“Mày là ai?”, gã thanh niên tóc vàng bất mãn nói.

“Anh không cần quan tâm tôi là ai, tiền cược của tôi là mười triệu tệ!”, Mục Hàn không quan tâm gã thanh niên tóc vàng, thẳng thừng rút ra một chiếc thẻ ngân hàng, nói: “Hôm nay tôi không mang theo tiền mặt, nhưng tấm thẻ này bất cứ lúc nào cũng có thể quẹt mười triệu tệ!”

“Nếu như không tin thì mấy người có thể kiểm tra tại chỗ”.

“Tiểu Mỹ, kiểm tra đi”, cậu Quách ra lệnh cho một cô gái cosplay đang cầm theo máy tính xách tay.

Cô gái cosplay mở sổ ghi chép ra, nhận lấy tấm thẻ, thao tác một hồi rồi xác nhận với cậu Quách: “Anh ta nói không sai!”

“Tấm thẻ này không những có thể rút mười triệu bất cứ lúc nào mà một trăm triệu cũng không thành vấn đề!”