Chương 192: Bái kiến Điện Chủ
“Phó Hương chủ Diệp đến!”
Bắc Dã Vọng, Sở Nhân Vương và Thương Trăn đều kích động không thôi.
“Ông hai, ông ba!”, bộ dạng Bắc Dã Vọng rất nôn nóng, thúc giục Sở Nhân Vương và Thương Trăn: “Chúng ta mau chóng nghênh đón Phó Hương chủ Diệp!”
“Phó Hương chủ Diệp có thể hạ mình đích thân đến hiệp hội kinh doanh Sở Bắc của chúng ta, đã là rất nể mặt đấy!”
“Còn không phải sao!”, Thương Trăn liên tục gật đầu.
Không ngừng sửa sang lại cổ áo.
Chỉ sợ hình tượng của mình không tốt, để lại ấn tượng xấu với Diệp Thiên.
“Không phải chỉ là gặp một Diệp Thiên nhỏ nhoi thôi sao, cần khoa trương như vậy không?”
Điện Long Vương có ba giới sáu phủ, bảy mươi hai tướng, phong tước hiệu thành Giới Chủ, Phủ Chủ và Tướng Tinh, còn về Phó Hương chủ Diệp Thiên của Thanh Mộc Đường cũng xếp hạng dưới mười nghìn người trong Điện Long Vương.
Trong Điện Long Vương, chẳng qua chỉ là một nhân vật tôm tép.
Ba lão già của hiệp hội kinh doanh Sở Bắc gióng trống khua chiêng như thế khiến Mục Hàn không khỏi khịt mũi coi thường.
“Cậu thì biết cái gì mà nói?”, Bắc Dã Vọng lạnh lùng hừ một tiếng, bất mãn nói: “Đừng nói Phó Hương chủ Diệp là người của Điện Long Vương, chỉ với thân phận trong thế tục của cậu ấy, nói ra cũng dọa chết cậu!”
“Ồ, vậy à?”, Mục Hàn không khỏi nheo mắt: “Nói ra nghe thử, xem có thể dọa chết tôi không!”
“Nhóc con, cậu nghe cho kỹ!”, Sở Nhân Vương nói: “Phó Hương chủ Diệp là một trong những người giàu có đứng đầu Đông Hải, đứng đầu bốn gia tộc lớn, tài sản lên tới một trăm tỷ, thật sự là giàu có sánh ngang quốc gia!”
“Có thể nói không chút khoa trương, Phó Hương chủ Diệp tùy ý giậm chân một cái thì nền kinh tế Đông Hải sẽ phải thụt lùi ba mươi năm đấy!”
“Ngay cả gia tộc lớn ở thủ đô cũng phải nhún nhường Phó Hương chủ Diệp mấy phần!”
“Thì ra lai lịch của Phó Hương chủ Diệp này lớn như vậy!”, Mục Hàn cười khà khà, gật đầu nói: “Quả nhiên Phó Hương chủ Diệp này ghê gớm!”
“Cậu còn dám nói cậu là Điện Chủ của Điện Long Vương, đợi lát nữa gặp Phó Hương chủ Diệp, xem bọn tôi vạch trần cậu thế nào!”, Thương Trăn ngạo nghễ nói.
Trong lúc đám người đang nói chuyện, Diệp Thiên đã đi vào tòa cao ốc dưới sự vây quanh của đám người theo sau.
Bắc Dã vọng, Thương Trăn và đám người Sở Nhân Vương phớt lờ Mục Hàn, chen lấn chạy xuống lầu.
Mục Hàn cũng đi theo sau.
Ở phòng khách tầng một, nhìn thấy Diệp Thiên khí thế hừng hực, ba người Bắc Dã Vọng, Sở Nhân Vương và Thương Trăn lập tức nở nụ cười, bước đến kính cẩn đón tiếp với thái độ nhiệt tình.
“Phó Hương chủ Diệp!”
“Phó Hương chủ Diệp đến hiệp hội kinh doanh Sở Bắc, thật là vinh dự, là ngày vui lớn!”
Có điều, Diệp Thiên lại phớt lờ ba người Bắc Dã Vọng, Sở Nhân Vương và Thương Trăn đang bước lên tiếp đón, trong ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, anh ta bước thẳng về phía Mục Hàn.
Diệp Thiên quỳ xuống trước mặt Mục Hàn, chắp tay nói: “Phó Hương chủ Diệp Thiên của Thanh Mộc Đường, Điện Long Vương, bái kiến Điện Chủ!”
“Chúng tôi bái kiến Điện Chủ!”, đám người theo phía sau Diệp Thiên, cùng lúc quỳ xuống hô to.
“Cái gì?”
“Cậu ta lại là Điện Chủ của Điện Long Vương sao?”
Bắc Dã Vọng trợn tròn mắt.
Sở Nhân Vương há hốc mồm.
Thương Trăn sững sờ.
“Tiểu Diệp à, hình như anh hơi coi thường lời nói của tôi nhỉ?”, Mục Hàn lại nói với vẻ mặt hờ hững: “Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, ở ngoài thì phải khiêm tốn, khiêm tốn”.
“Anh là nghe không hiểu lời nói của tôi, hay thế nào?”
“Nhưng…”, Diệp Thiên giơ tay gãi đầu, mặt đầy vẻ khó hiểu: “Điện Chủ à, thuộc hạ đã khiêm tốn lắm rồi, những thứ này đã là sắp xếp khiêm tốn nhất lúc thuộc hạ ra ngoài!”
Dàn xe Rolls-Royce Phantom EWB, Mercedes-Benz S-Class mở đường, Land Rover Range Rover theo sau bảo vệ.
Nhân viên đi theo nhiều đến trăm người.
Hơn nữa trong đó có trên một nửa là cao thủ võ thuật cấp S.
Đây cũng gọi là khiêm tốn ư?
Bắc Dã Vọng, Thương Trăn và Sở Nhân Vương nghe muốn mà hộc máu.
Chắc không phải Phó Hương chủ Diệp này có hiểu lầm gì với sự khiêm tốn chứ?
Mà điều khiến Bắc Dã Vọng, Thương Trăn và Sở Nhân Vương chấn động hơn là đối mặt với chỉ trích của Mục Hàn, Diệp Thiên hoàn toàn giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, dáng vẻ tay chân luống cuống, chỉ sợ Mục Hàn không vui.
Phải biết rằng, Diệp Thiên giậm chân một cái thì có thể khiến nền kinh tế Đông Hải thụt lùi ba mươi năm!
“Điện Chủ, thuộc hạ biết sai rồi”, Diệp Thiên tỏ vẻ đã hiểu, nói: “Đợi thuộc hạ quay về, sẽ đổi chiếc Rolls-Royce Phantom EWB thành Mercedes-Benz Big G, như vậy chắc khiêm tốn rồi nhỉ?”
Mục Hàn cạn lời.
“Bỏ đi, bỏ đi, anh thích làm gì thì làm”, Mục Hàn đỡ trán, xua tay.
Kiểu nhà quyền thế đứng đầu như Diệp Thiên, trong mắt bọn họ, thì người có nghèo đi nữa chẳng qua cũng chỉ là kiểu lái BMW, Mercedes-Benz thôi.
Mục Hàn không có cách nào giải thích với anh ta thế nào gọi là khiêm tốn.
Lúc này, Mục Hàn lại liếc nhìn Bắc Dã Vọng, Sở Nhân Vương và Thương Trăn.
Anh cười nheo mắt nói: “Ba vị, tôi không lừa các ông chứ?”
“Là ba người các ông muốn gây bất lợi với Điện Chủ của chúng tôi hả?”, Diệp Thiên cũng hậm hực liếc xéo ba người Bắc Dã Vọng, Sở Nhân Vương và Thương Trăn.
“Chúng tôi bái kiến Điện Chủ!”
Đã đến lúc này rồi, Bắc Dã Vọng, Thương Trăn và Sở Nhân Vương đâu dám chất vấn Mục Hàn nữa.
Bọn họ đồng loạt quỳ xuống.
“Bọn tôi bị ma xui quỷ ám, không biết thân phận Điện Chủ nên đã đắc tội lớn, rất mong nhận sự trừng phạt của Điện Chủ!”
Trong lòng Bắc Dã Vọng, Sở Nhân Vương và Thương Trăn đã hiểu rõ, ở trước mặt Điện Chủ của Điện Long Vương, phản kháng chỉ tốn công vô ích.
Đừng nói là Mục Hàn mà chỉ một Diệp Thiên cũng có thể giết chết họ trong tích tắc.
Mà ở Điện Long Vương, Diệp Thiên chẳng qua chỉ là một người có cấp bậc thấp nhất.
“Bất kỳ hình phạt nào các người cũng cam tâm tình nguyện đón nhận sao?”, Mục Hàn hỏi.
“Đúng vậy”, Bắc Dã Vọng, Sở Nhân Vương và Thương Trăn trả lời.
“Được!”, Mục Hàn gật đầu: “Kể từ bây giờ, mọi quyền lực ở hiệp hội kinh doanh Sở Bắc sẽ do Diệp Thiên nắm giữ”.
“Còn về ba người các ông, mặc dù hoành hành ngang ngược ở Sở Bắc nhiều năm, nhưng cũng là trụ cột vững chắc cố định của nền kinh tế Sở Bắc, nên vẫn giữ vị trí cũ không thay đổi”.
“Có điều, hiệp hội kinh doanh Sở Bắc của các ông phải cải tà quy chính, dẫn dắt nền kinh tế Sở Bắc phát triển nhanh chóng, noi theo Đông Hải!”
Hiển nhiên sự sắp xếp như vậy là hợp lý nhất.
Hiệp hội kinh doanh Sở Bắc nắm trong tay cả Sở Bắc, một khi xuất hiện biến cố lớn, chắc chắn sẽ khiến Sở Bắc rối loạn, tạo thành nỗi sợ của người dân.
Mà thu phục ba người này làm việc cho mình.
Sẽ mang đến hiệu quả vô cùng tốt.
Bắc Dã Vọng, Sở Nhân Vương và Thương Trăn cũng không ngờ được, bắt đầu từ hôm nay, bọn họ cũng là người của Điện Long Vương rồi.
Họ vô cùng vui mừng, xúc động rơi nước mắt, dập đầu với Mục Hàn lần nữa: “Cảm ơn Điện Chủ ban ơn, bọn tôi bằng lòng làm việc tận tụy, làm việc đến chết, làm trâu làm ngựa cho Điện Chủ!”
“Chuyện hôm nay, cần phải giữ bí mật. Phải nhớ không được tùy ý tiết lộ thân phận của tôi ra bên ngoài!”
Sau khi dặn dò ba người Bắc Dã Vọng một hồi, Mục Hàn rời khỏi hiệp hội kinh doanh Sở Bắc.
Bởi vì vừa nãy Mục Hàn đã nhận được một đoạn tin nhắn kỳ lạ được gửi từ số điện thoại của Lâm Nhã Hiên: “Mục Hàn, bây giờ vợ của mày đang trong tay tao, muốn cô ta bình an vô sự thì tám giờ tối nay đến nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô! Nếu không, bọn tao sẽ giết con tin!”
Dám bắt cóc người phụ nữ của Mục Hàn tôi ư?
Trong ánh mắt Mục Hàn lóe lên một tia sáng sắc lạnh.
Việc này đã đụng đến giới hạn cuối của Mục Hàn.