Chương 153: Cách làm hơi tàn nhẫn
“Là thế này, thưa mẹ!”, Vương Binh dụi tắt tàn thuốc trong tay, nói: “Lâm Nhã Hiên đại diện cho công ty Tần Thị chúng ta trúng thầu công trình xây dựng khách sạn năm sao ở Sở Bắc của tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải. Vốn dĩ, chúng ta đều có thể chia chác chút đỉnh. Nhưng tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải đã nói công trình xây dựng chỉ được phép giao cho Lâm Nhã Hiên phụ trách, nếu không sẽ đơn phương tuyên bố hủy bỏ thỏa thuận! Thật sự không biết con bé Lâm Nhã Hiên này đã dùng thủ đoạn gì mà lại được ông chủ của tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải tín nhiệm như vậy. Miếng thịt này đã bị Lâm Nhã Hiên nuốt hết rồi, ngay cả bát canh mà chúng ta cũng không được uống!”
“Những chuyện này bố mẹ đều biết”, Tần Nam xua tay: “Nói vào trọng điểm đi!”
“Tiếp theo đây, Lâm Nhã Hiên chắc chắn sẽ tiếp tục ở lại Sở Bắc lâu dài, phụ trách công trình xây dựng khách sạn năm sao Sở Bắc! Nhưng chúng ta không thể cứ trơ mắt ra mà nhìn nó hưởng lợi được đúng không? Vậy nên…”
Nói đến đây, Vương Binh nở nụ cười thần bí, thấp giọng nói: “Chi bằng chúng ta giở trò với nó một chút, đến phá hoại công trình!”
“Mọi người nghĩ mà xem, khách sạn năm sao Sở Bắc muốn xây dựng, khoản phí bồi thường cho các hộ dân phải di dời, phí bảo hộ cho các đoàn thể xã hội địa phương, còn có tiền công cho công nhân, những thứ này đều có thể làm lớn chuyện!”
“Một khi những chuyện này trở thành thông tin tiêu cực, vậy thì ông chủ tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải vẫn còn tiếp tục tín nhiệm Lâm Nhã Hiên hay sao?”
“Trời đất! Chú hai, ý tưởng này của chú không tệ!”, Trương Hạo nghe xong lập tức hiểu được ẩn ý của Vương Binh, vỗ tay tán thưởng: “Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ?”
“Ha ha! Anh rể là nhân viên nhà nước, đương nhiên khinh thường mấy thủ đoạn thấp kém như vậy rồi!”
Vương Binh nịnh nọt.
“Nhưng mà, những chuyện này chúng ta không thể tự mình làm đúng không?”, Thôi Sĩ Kỳ nói.
“Đương nhiên là không thể! Chúng ta làm mấy chuyện này không phải là tự mình để lộ ra hay sao!”, Vương Binh nói với dáng vẻ đã tính toán sẵn từ lâu: “Tôi đã liên hệ với anh Ba trong giới xã hội đen, chuẩn bị mời anh ấy ra tay!”
“Anh Ba?”, Lưu Minh không khỏi sửng sốt, hỏi: “Chính là anh Ba được mệnh danh là Diêm Vương Sở Bắc đó sao?”
“Không sai!”, Vương Binh gật đầu nói: “Anh Ba là nhân vật có tiếng tăm trong giới xã hội đen ở Sở Bắc, anh ấy có một đám đàn em giết người không chớp mắt, ngay cả cảnh sát cũng không quản nổi! Có anh Ba ra tay thì công trình khách sạn ở Sở Bắc của Lâm Nhã Hiên đừng hòng thi công bình thường được!”
“Chỉ có điều, mời anh Ba ra tay cần phải bỏ ra không ít tiền, dựa vào một nhà chúng tôi thì không đủ. Vậy nên, vẫn mong các anh chị em cũng chung tay đóng góp một chút. Đợi đến khi đuổi được cả nhà Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn đi, chúng ta chắc chắn đều có phần trong công ty Tần Thị!”
Vừa nghe đến chuyện phải bỏ tiền ra, đám người Trương Hạo liền thấy không vui.
Nhưng nghĩ đến chuyện có thể giải quyết được cả nhà Lâm Nhã Hiên, mấy người Trương Hạo đành nghiến răng góp tiền lại.
Sau đó chỉ cần đợi anh Ba ra tay là được.
…
Sau khi làm phó tổng giám đốc công ty Tần Thị, tinh thần chủ yếu của Lâm Nhã Hiên đều dồn vào việc xây dựng khách sạn năm sao Sở Bắc.
Do chính quyền thành phố Sở Bắc đặc biệt quan tâm đến công trình này, thời hạn thi công cũng rất gấp rút. Bởi vậy, khoảng thời gian này, Lâm Nhã Hiên đều phải ở lại Sở Bắc, đích thân chỉ đạo việc xây dựng khách sạn năm sao Sở Bắc.
Chuyển từ khu nhà của nhà họ Tần đến căn biệt thự Hoàng Đình số 1 khiến không gian xung quanh Lâm Nhã Hiên yên ắng đi không ít.
Kết thúc mấy ngày nghỉ, Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi đều phải trở về trường học.
Mỗi ngày, Lâm Nhã Hiên đều bận rộn công việc, Mục Hàn thì vẫn như trước đây, ngày ngày mua thức ăn, nấu cơm, giặt giũ.
Tần Lệ càng nhìn càng cảm thấy Mục Hàn không xứng với con gái mình.
Bà ta đang cân nhắc xem lúc nào thì lại tìm Trương Hạo và Tần Lượng để bảo bọn họ tiếp tục làm mối cho Bạch Cảnh Văn với Lâm Nhã Hiên.
Dù sao, nếu như Lâm Nhã Hiên gả cho Bạch Cảnh Văn, trên phương diện công việc sẽ có thêm người giúp đỡ, mỗi ngày sẽ không phải mệt như thế nữa.
Ngày hôm đó, sau khi Mục Hàn ra khỏi cửa đi mua thức ăn.
Lâm Nhã Hiên nhận được một cuộc điện thoại.
Là từ công trường thi công khách sạn lớn Sở Bắc gọi tới.
“Phó tổng giám đốc Lâm, xảy ra chuyện rồi, cô mau đến công trường xem thế nào đi!”
Người phụ trách công trường vội vã cúp máy.
Lâm Nhã Hiên cảm thấy tình hình nghiêm trọng, lập tức đi ra ngoài, gọi một chiếc taxi rồi đi thẳng tới công trường thi công.
Đến công trường thi công, Lâm Nhã Hiên nhìn thấy không ít người đang vây xung quanh công trường, hơn nữa còn cầm theo vũ khí như gậy sắt, ống thép…, dáng vẻ vô cùng hung hãn.
“Có chuyện gì vậy?”, Lâm Nhã Hiên hỏi người phụ trách công trường.
“Phó tổng giám đốc Lâm, bọn họ đến gây sự!”, người phụ trách công trường nói.
“Cô chính là quản lý chỗ này đúng không?”, một gã đàn ông vạm vỡ cởi trần, trên ngực có xăm hình con rồng trông rất hung ác từ trên cao nhìn xuống Lâm Nhã Hiên: “Chúng tôi đều là người dân vốn sinh sống ở nơi này, khoản phí di dời của công ty Tần Thị bọn cô chưa thỏa đáng, nếu hôm nay không đưa thêm cho bọn tôi thì đừng hòng khởi công!”
“Khoản phí di dời?”, Lâm Nhã Hiên lắc đầu nói: “Đấy là chuyện giữa tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải và mấy người, mấy người nên tìm tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải để đòi chứ không phải đòi tôi!”
“Chúng tôi không cần biết”, gã đàn ông xăm mình cười nhạt nói: “Tôi chỉ biết là ai thi công nơi này thì tìm người đấy đòi phí di dời”.
“Được thôi, tôi hỏi trước đã”, Lâm Nhã Hiên gọi điện thoại, sau đó nói với gã đàn ông xăm mình: “Tôi vừa mới hỏi rồi, tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải đã đưa khoản phí di dời cho người dân sinh sống ở đây từ lâu!”
“Tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải đã đưa rồi”, gã đàn ông xăm mình cười nói: “Nhưng mà, chúng tôi cảm thấy vẫn chưa đủ. Chỗ này là do bọn cô đang thi công, bởi vậy bọn cô cũng phải bồi thường cho bọn tôi một khoản phí di dời!”
“Đây…là lý lẽ gì?”, Lâm Nhã Hiên thật sự vừa tức vừa buồn cười: “Mấy người còn không chịu đi thì tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Báo cảnh sát?”, gã đàn ông xăm mình liền thấy hứng thú: “Vậy thì cô báo đi! Chúng tôi bảo vệ quyền lợi chính đáng của bản thân, để tôi xem cảnh sát đến rồi sẽ giúp cô hay là giúp tôi?”
Anh Ba đã âm thầm tạo dựng quan hệ với cục cảnh sát từ lâu.
Bởi vậy, gã đàn ông xăm mình căn bản không sợ Lâm Nhã Hiên báo cảnh sát.
“Phó tổng giám đốc Lâm, tuyệt đối đừng báo cảnh sát”, người phụ trách công trình cũng nói nhỏ bên tai Lâm Nhã Hiên: “Nhìn dáng vẻ của bọn chúng giống người trong giới xã hội đen! Nếu như kinh động đến cảnh sát thì chúng ta vừa không thể ràng buộc bọn chúng bằng luật pháp lại vừa có thể bị báo thù!”
“Vậy phải làm sao?”, Lâm Nhã Hiên hơi hoang mang.
Tiến độ công trình không thể trì hoãn.
Nếu không thì sẽ rất khó hoàn thành nhiệm vụ theo đúng kỳ hạn công trình.
“Phó tổng giám đốc Lâm, tôi thấy hay là thế này, cứ hỏi bọn chúng cần bao nhiêu tiền trước đã? Nếu như công ty Tần Thị còn có thể gánh vác được số tiền này, chi bằng thuận theo ý bọn chúng, bỏ ra ít tiền, mất tiền để tránh tai họa!”
Người phụ trách công trình đề nghị.
“Trước mắt cũng chỉ có cách này thôi”, Lâm Nhã Hiên gật đầu, quay sang hỏi gã đàn ông xăm mình: “Vậy mấy người muốn bồi thường bao nhiêu?”
“Không nhiều, cũng chỉ từng này thôi”, gã đàn ông xăm mình giơ năm ngón tay lên.
“Năm trăm nghìn tệ ư?”, Lâm Nhã Hiên hỏi.
Nếu là con số này thì cô vẫn có thể gánh vác được.
Dù sao cũng là mất tiền để tránh tai họa mà.