“Đúng! Anh ta buộc phải chứng minh, nếu không thì tôi không phục!”
“Còn dám khinh thường TOP 100 bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ, nếu anh ta thể hiện được bản lĩnh tài ba thì tôi coi như chưa nghe thấy câu này!”
Mục Phương vừa nói như vậy, đám người còn lại rối rít hưởng ứng.
Trương Trạm lại nói chen vào: “Nếu bảo anh phải mạnh hơn mỗi một người trong TOP 100 của bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ thì quả thật hơi khó, nhưng ít nhất anh phải có tư cách để lọt vào TOP 100 của bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ chứ?”
Nhìn thấy Mục Hàn không trả lời, có vài người càng thêm hung hăng càn quấy.
“Thế nào? Anh sợ rồi hả?”, Mục Nguyên vui vẻ nói: “Làm người thì phải có quy tắc, đừng tùy tiện nói suông, ba hoa khoác lác!”
“Không có bản lĩnh thì đừng vênh váo, không coi ai ra gì!”
“Các cậu đều sai rồi”, lúc này, Mục Hàn lên tiếng: “Vừa nãy tôi không trả lời các cậu, chẳng qua chỉ là đang suy nghĩ, phải dùng cách thế nào để thể hiện ra được sức mạnh mạnh hơn tất cả mọi người trong TOP 100 của bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ”.
“Suy cho cùng, những con gà yếu ớt như các cậu chưa từng gặp chuyện gì lớn thật sự”.
Không sai, trong mắt Mục Hàn, một trăm người này chỉ là mấy con gà yếu ớt.
Cho dù bọn họ ở mỗi vùng, đều là sự tồn tại của vô địch không gì sánh bằng, nhưng so với Mục Hàn thì lai lịch của bọn họ quả thật là không đáng nhắc tới.
Mục Hàn chỉ vung tay là đã có thể xử lý đám oắt con này.
Có điều, câu nói của Mục Hàn lại lần nữa chọc đến ngọn lửa giận của một trăm người này.
“Khốn kiếp! Vậy mà dám khinh thường chúng ta như thế!”, Trương Trạm thở phì phò nói: “Tôi thấy anh là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Được được được! Nếu anh đã ngông cuồng như vậy thì trái lại tôi cũng muốn mở mang tầm mắt!”
Trương Trạm vừa nói, vừa siết chặt nắm đấm.
Siết đến mức xương khớp vang lên tiếng răng rắc.
Trương Trạm nói: “Khoan hãy nói anh có sức mạnh để lọt vào TOP 100 của bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ hay không, chỉ cần anh có thể đánh bại bất kỳ ai trong số một trăm người chúng tôi, thì chúng tôi sẽ phục anh!”
“Tôi đồng ý”, Mục Nguyên gật đầu nói: “Tôn sư trọng đạo là cái quái gì chứ, trong mắt chúng tôi đều là phân chó!”
“Mạnh thắng yếu, thắng thì làm vua, thua làm giặc, chỉ có so tài với cường giả thì mới có thể nhận được sự tôn kính của chúng tôi!”
“Còn về cái lý thuyết nho học vớ vẩn của anh, có lẽ sẽ có ích với mấy người đọc sách, nhưng ở chỗ chúng tôi, chẳng bằng bãi phân chó”.
Không chỉ Mục Nguyên.
Mà những người khác cũng nhao nhao muốn thử, muốn đánh Mục Hàn một trận ra bã.
Trương Kim Hoa sải hai tay về phía Mục Hàn, sáng vẻ đầy bất lực: “Sĩ quan huấn luyện, thật ngại quá, để anh gặp phải những chuyện mất mặt này”.
“Hết cách rồi, trừ phi anh thể hiện tài năng cho bọn họ thấy”.
“Nếu không những cú đả kích như thế này sẽ không dừng lại tại đây”.
“Yên tâm đi”, Mục Hàn gật đầu.
Sau đó nhìn xung quanh một lượt.
Tiếp đó anh nhìn thấy chỗ cách thao trường không xa, có một căn phòng tương tự như binh trạm.
Nhìn thấy Mục Hàn đi về phía căn phòng đi, sắc mặt của đám người Mục Phương đều lộ ra vẻ nghi ngờ khó hiểu.
“Này, mọi người biết tên ranh đó định làm gì không?”, Trương Trạm hỏi với vẻ mặt tò mò.
Mục Phương lắc đầu nói: “Chúng ta đi theo qua đó chẳng phải là biết rồi sao”.
“Đúng, đi qua xem thử”, Mục Nguyên gật đầu nói: “Tôi không tin anh ta có thể giở trò qua mắt chúng ta!”
Mục Hàn đi đến bên cạnh căn phòng đó, nhìn thấy có một người làm bếp ở bên trong, đang dọn dẹp một vài vật liệu.
Mục Hàn dặn dò: “Này anh, mang theo vật liệu của anh, lập tức rời khỏi căn phòng này đi”.
“Bởi vì ở đây sắp trở thành một đống hoang tàn!”
Nghe Mục Hàn nói vậy, người làm bếp nhìn xung quanh trên dưới căn phòng, sau đó nói một câu: “Anh bị thần kinh à?”
Đám người Mục Phương lại cười phá lên.
“Các anh sắp xếp cho người làm bếp rời khỏi căn phòng này”, đối mặt với sự chế giễu của một trăm người, vẻ mặt Mục Hàn vẫn lạnh lùng như thường, anh dặn dò Trương Kim Hoa và Hà Lợi Lợi: “Nếu không lát nữa mà xảy ra chuyện gì thì các anh không gánh vác nổi đâu”.
Hết cách rồi, vì để phối hợp với Mục Hàn, Trương Kim Hoa và Hà Lợi Lợi lập tức ra lệnh cho người làm bếp kia rời khỏi căn phòng.
Người làm bếp thu dọn vật liệu xong, mắng chửi vài câu rồi rời khỏi đó.
Đợi sau khi người làm bếp đi ra xa, lúc này Mục Hàn tung ra một cú đấm, đập thẳng lên trên bức tường của căn phòng.
Đám người Mục Phương thấy vậy, liền bật cười ha hả.
“Buồn cười quá đi mất!”
“Anh ta đang làm cái quái gì vậy?”
“Xả giận vào bức tường à?”
Nhưng giây tiếp theo.
Nụ cười của một trăm người này bỗng đông cứng lại.
Mặt ai nấy đều lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ.
Bởi vì cú đấm của Mục Hàn đã khiến căn phòng hoàn toàn sụp đổ, trở thành một đống hoang tàn.
Khói bụi bay ngút trời, tựa như đám mây hình nấm bay lên không trung.
Không chỉ như thế.
Lực chấn động lớn phát ra từ căn phòng thậm chí đã khiến mặt đất gần đó nứt toác.
Lấy đống hoang tàn của căn phòng sụp đổ làm trung tâm, vết nứt lan ra bốn phương tám hướng.
Đám người Mục Phương nhấc chân lên, cũng không còn đứng vững được nữa.
Người làm bếp lúc nãy đã rời khỏi căn phòng, sau khi nghe thấy tiếng động cực lớn thì quay đầu lại nhìn, chớp mắt khuôn mặt đã bị dọa sợ đến mức tái xanh.
Cả người run lẩy bẩy.
“Đây...”
Đám người Mục Phương hít sâu một hơi, sống lưng cảm thấy ớn lạnh.
Mẹ kiếp, đây là chiến lực cấp bậc gì chứ?
Một cú đấm đã đánh sập một căn phòng.
Hơn nữa, còn có thể tạo nên vết nứt ở mặt đất xung quanh.
Cho dù là người đứng đầu TOP 100 của bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ cũng không làm được vậy nhỉ?
Ngay cả Trương Kim Hoa và Hà Lợi Lợi cũng ngơ ngác.
Thanh niên bây giờ đều thâm sâu khó lường, che giấu thực lực sâu như vậy sao?
Bọn họ chợt ý thức được rằng, mình đã lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Đường đường là Vương Chung Quy - tổng tư lệnh chiến khu Nam Cương, sao có thể tìm một kẻ không có bản lĩnh đến làm sĩ quan huấn luyện của bọn họ chứ?
“Thế nào?”, Mục Hàn phủi bụi trên tay, đảo mắt nhìn đám người trước mặt, dõng dạc nói: “Bây giờ tôi có tư cách đứng đây làm sĩ quan huấn luyện của mọi người rồi chứ?”
Xung quanh im lặng như tờ.
Không có bất kỳ âm thanh nào phát ra.
“Đương nhiên rồi”, Mục Hàn nói tiếp: “Nếu trong số các cậu có ai không phục, cảm thấy tôi chẳng là gì thì có thể đứng ra, so tài cao thấp với tôi”.
“Tôi nhất định sẽ chơi với các cậu đến cùng, vượt qua tất cả các thử thách của các cậu”.
Một trăm người này lập tức liếc mắt nhìn nhau.
Ngay cả Trương Trạm vừa nãy vẫn luôn có ý chống đối Mục Hàn, cũng vô thức nắm chặt vào vạt áo của mình, trong lòng vô cùng căng thẳng.
“Còn ai muốn thách thức tôi nữa hay không?”
Mục Hàn liếc mắt nhìn xung quanh, một trăm người này đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Mục Hàn.
Mục Hàn hét lớn một tiếng: “Còn không mau bước vào hàng?”
“Cộp cộp cộp!”
Một trăm người này thoáng chốc đã giống như con cừu nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, xếp thành đội hình ngay ngắn chỉnh tề.
Đặc biệt là Mục Phương và Trương Trạm vừa nãy ầm ĩ dữ dội nhất thì bây giờ càng đứng thẳng tắp, giống như cây giáo.
Tài năng Mục Hàn vừa thể hiện, đã hoàn toàn khiến bọn họ khuất phục.
Đúng như bọn họ nói, anh còn mạnh hơn tất cả mọi người trong bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ.
“Nghiêm!”
“Nghỉ!”
Mục Hàn hô lớn liên tiếp mấy tiếng.
Một trăm người đều hoàn toàn nghe theo.
“Được rồi, bây giờ bắt đầu vào học!”, Mục Hàn cao giọng nói: “Tôi là sĩ quan huấn luyện của mọi người!”