Điện Chủ Ở Rể

Chương 698: Mục Sảng Chèn Ép Tập Đoàn Phi Mục




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Dù nhà họ Mục ở thủ đô có là thế gia hàng đầu của Hoa Hạ thì cũng chỉ như con muỗi đối với Mục Hàn mà thôi.

      Từ trước đến giờ anh chưa từng coi nhà họ Mục ở thủ đô là đối thủ của mình.

      Vì nhà họ Mục ở thủ đô không xứng.

      “Mục Hàn, cậu kiêu ngạo như vậy là đủ rồi đấy!”, Mục Thịnh Uy đã không còn lấy làm lạ với sự kiêu ngạo và lời lẽ ngông cuồng kia của Mục Hàn nữa, ông ta nói: “Nhưng nếu chỉ khua môi múa mép suông cũng vô ích”.

      “Tôi khuyên cậu hãy nghĩ cho kĩ, sau một năm, quỳ trước nhà họ Mục ở thủ đô với tư thế nào là dễ chịu nhất!”  
      “Dù sao thì cậu sẽ phải quỳ bảy ngày bảy đêm!”  
      “Ha ha ha ha!”  
      Dứt lời, Mục Thịnh Uy không đợi Mục Hàn trả lời mà cúp luôn điện thoại.


      “Đúng là đồ cứng đầu!”, Mục Thịnh Uy khịt mũi: “Cũng không biết cái tính cách xấu xa này giống ai, vừa ngu dốt lại vừa cứng đầu, không biết trời cao đất dày!”  
      “Bố, việc gì phải tức giận vì thằng con hoang đó!”, thấy Mục Thịnh Uy không vui, Mục Sảng khuyên nhủ: “Thằng con hoang đó có năng lực gì mà dự định một năm sau sẽ đánh vào nhà họ Mục ở thủ đô chứ”.

      “Bố cứ coi như cậu ta đang sủa đi!”  
      “Đúng, nó không có tư cách”, Phụng Cầu Hoàng cũng nói theo: “Dựa vào cái tập đoàn Phi Long bé cỏn con kia à? Đúng là ngu muội, mơ mộng viển vông!”  
      “Thành tựu tốt nhất của thằng con hoang này chẳng phải chỉ là tập đoàn Phi Long rẻ rách sao?”, Mục Sảng không khỏi híp mắt nói: “Một năm sau con sẽ tập trung hỏa lực để trấn áp tập đoàn Phi Long”.

      “Con sẽ khiến tập đoàn này từng bước từng bước đi đến bước đường cùng”.

      “Đến lúc không còn tập đoàn Phi Long nữa, con xem cậu ta làm thế nào đánh vào nhà họ Mục ở thủ đô?”  
      “Tốt lắm!”, nghe Mục Sảng nói vậy, Mục Thịnh Uy khen ngợi: “Muốn thành công thì phải có thủ đoạn, chỉ cần đạt được mục đích không cần phải quan tâm đến mấy chi tiết vụn vặt!”  
      Ông ta tin rằng, mọi chuyện không cần ông ta phải nhúng tay vào.

      Không đến thời gian một năm, Mục Hàn chắc chắn sẽ bị đẩy đến bên bờ vực sâu thẳm!  
      Mục Sảng cũng nhanh chóng mở cuộc tấn công thương mại vào tập đoàn Phi Long.

      Tập đoàn Phi Long vốn phát triển như vũ bão, sau khi trở thành doanh nghiệp đứng đầu tỉnh, hiện đang tiếp tục mở rộng, có ý định lấn sang cả thị trường của cả Hoa Hạ.

      Nhưng việc mở rộng thị trường đối ngoại của tập đoàn Phi Long còn gặp nhiều hạn chế.

      Đầu tiên là một vài dự án lớn của các tỉnh khác, đối tác vô duyên vô cớ hủy bỏ hợp đồng, cho dù có phải đền bù với số tiền trên trời cũng không tiếc.

      Sau đó, các cơ quan quản lý và giám sát thương mại cấp tỉnh và cấp bộ cứ cách ba đến năm ngày lại rà soát tập đoàn Phi Long một lượt.

Tóm lại là bọn họ cứ cố tình gây sự, cho dù tập đoàn Phi Long không có vấn đề gì cũng phải bới lông tìm vết, buộc phải tìm cho ra một cái cớ gì đó.

      Cho nên, tập đoàn Phi Long gặp khó khăn trong việc mở rộng thị trường ra tỉnh khác.


      Chỉ có thể bị ràng buộc trong nội bộ của tỉnh.

      Điều này đã khiến cho Phương Viên, người phụ trách công việc thường ngày của tập đoàn Phi Long nổi nóng, thậm chí còn hơi nản lòng.

      Phương Viên tìm Lâm Nhã Hiên, hai người bàn bạc nửa ngày trời đều không tìm ra được kế sách phù hợp.

      “Hay là chúng ta đi hỏi Mục Hàn xem”, Phương Viên suy nghĩ rồi đưa ra kiến nghị: “Dù sao thì anh ấy cũng là ông chủ thật sự của tập đoàn Thiên Thành và tập đoàn Phi Long, mặc dù anh ấy có vẻ như không quan tâm tới tập đoàn lắm nhưng thực ra anh ấy đã bày mưu nghĩ kế từ lâu rồi”.

      Nghĩ tới vô vàn những vấn đề rắc rối từng gặp trong quá khứ, Mục Hàn đều dễ dàng giải quyết được với tư cách là ông chủ của tập đoàn Phi Long, Lâm Nhã Hiên vô cùng tin tưởng gật đầu nói: “Được, chúng ta đi tìm Mục Hàn!”  
      Thế là hai người rời khỏi văn phòng đi tìm Mục Hàn.

      “Anh đã biết việc Thịnh Uy Khống Cổ của Mục Sảng đang chèn ép tập đoàn Phi Long rồi”, trước ánh mắt mong chờ của Lâm Nhã Hiên và Phương Viên, Mục Hàn cười nói: “Nhã Hiên, hiện giờ việc em phải làm đầu tiên không phải là lo lắng làm sao để tập đoàn phát triển, mà là nghỉ ngơi thật tốt, an tâm mà sinh em bé”.

      “Còn tập đoàn Phi Long và tập đoàn Thiên Thành phải nhờ Phương Viên vất vả rồi, để cô ấy gánh vác đi!”  
      “Ờ!” Phương Viên cạn lời, vẻ mặt lúng túng nói: “Ông chủ, vấn đề bây giờ không phải là tôi gánh vác hay không, mà là Thịnh Uy Khống Cổ đang cố hết sức để trấn áp chúng ta...”  
      “Tôi biết”, Mục Hàn khoát tay, nói: “Không cần phải để ý bọn họ”.

      “Nếu chúng muốn chèn ép thì cứ để mặc bọn họ đi”.

      “Cô chỉ cần giữ gìn thật tốt thị trường ở tỉnh là được”.

      Nghe Mục Hàn nói vậy, Phương Viên và Lâm Nhã Hiên đưa mắt nhìn nhau.

      Thỏa thuận của nhà họ Mục ở thủ đô vừa mới bắt đầu, đối mặt với sự chèn ép của Thịnh Uy Khống Cổ mà Mục Hàn lại bình tĩnh như vậy sao?  
      Thái độ này của Mục Hàn sao có thể ứng phó được với thỏa thuận đặt cược một năm sau được chứ?  
      Lâm Nhã Hiên thở dài một hơi.


      Cô thấy hành động này của Mục Hàn rõ ràng là đã có ý định từ bỏ, để mặc mọi chuyện.

      Vốn dĩ, cô còn cho rằng Mục Hàn nhất định có chí lớn, tích cực đấu tranh, cho dù năng lực không đủ, cuối cùng vẫn sẽ thất bại trước nhà họ Mục ở thủ đô, nhưng cô vẫn lựa chọn ủng hộ anh.

      Dẫu sao Mục Hàn cũng đã thật sự nỗ lực.

      Nhưng hiện giờ thì sao?  
      Thực ra, Lâm Nhã Hiên căn bản không hề hay biết rằng, cái gọi là nhà họ Mục ở thủ đô còn chẳng lọt vào mắt anh.

      Mục Hàn không thèm để tâm tới Thịnh Uy Khống Cổ mà muốn trong vòng một năm này chuyên tâm ở bên Lâm Nhã Hiên, để đứa bé được bình an chào đời.

      Đối với Mục Hàn mà nói thì đây mới là điều quan trọng nhất.

      Còn Thịnh Uy Khống Cổ đang trấn áp tập đoàn Phi Long, anh thật không thèm để ý.

      “Anh thấy trước mắt sức khỏe của Nhã Hiên mới là quan trọng nhất”, thấy hai người tỏ vẻ thất vọng, Mục Hàn vội giải thích: “Còn sự khiêu khích của Mục Sảng và ván cược với nhà họ Mục ở thủ đô thì chúng ta không cần để tâm tới nó, bởi vì anh nhất định sẽ thắng!”  
      Mục Hàn tự tin như vậy nhưng càng khiến Lâm Nhã Hiên càng lo lắng hơn.