Điện Chủ Ở Rể

Chương 649: Hai Cô Gái Thích Sính Ngoại






“Đúng vậy!”, Hà Thi Vân gật đầu nói: “Chúng tôi đã làm thủ tục xin nhập tịch ở nước ngoài, chỉ cần thủ tục được thông qua, chúng tôi sẽ là người có quốc tịch ngoại quốc, cao hơn đám người Hoa Hạ các người một bậc”.
“Có quyền lưu trú lâu dài, ai còn muốn quay về nơi tồi tàn như Hoa Hạ chứ!”
Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo nhao nhao nói, câu nào cũng lộ rõ vẻ coi thường Hoa Hạ khiến Mục Hàn hết sức khó chịu, sắc mặt cũng xanh mét.
Mục Hàn ghét nhất là đám chó quỳ gối cung phụng nước ngoài.
Rõ ràng là sinh ra ở Hoa Hạ, được thừa hưởng môi trường sống an toàn nhất thế giới, nhưng lại đi khắp nơi bôi nhọ Hoa Hạ, nói Hoa Hạ chỗ này không tốt, chỗ kia không hay, luôn cảm thấy nước ngoài mới là vùng đất bình yên, là thiên đường, thậm chí ngay cả nước tiểu của mấy kẻ ngoại quốc cũng khen là thơm ngon.
Nhất là sau một thời gian ở nước ngoài, họ còn nghĩ rằng bản thân đã học được tinh hoa văn hóa của ngoại quốc, đi đâu cũng tỏ vẻ thượng đẳng.
Lúc nào cũng thấy Hoa Hạ thua kém về mọi thứ.
Ngay cả người khác cũng thua kém mình một bậc.
Thậm chí ngay khi Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo vừa xuống máy bay, cả hai đã phàn nàn về chất lượng không khí quá kém, còn nói ngay cả nhà vệ sinh ở nước ngoài còn thơm hơn ở nhà hàng cao cấp ở Hoa Hạ.

Nếu không phải hiện giờ giá trị con người của Lâm Nhã Hiên lên đến hơn một trăm tỷ tệ, khiến bọn họ cảm thấy chỉ có người như vậy mới xứng để họ làm phù dâu, thì hai người đó căn bản không hề có ý định quay về Hoa Hạ.
Nói trắng ra, hai người bạn thân của Lâm Nhã Hiên cũng chỉ là những kẻ hợm hĩnh.
Lâm Nhã Hiên càng thêm lúng túng.
Cô thật sự không ngờ, hai người bạn thân của mình lại trở thành người sính ngoại đến vậy.
Tuy nhiên, Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo hoàn toàn không để tâm đến những thay đổi của Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên, vẫn cứ chỉ trỏ, moi móc những điểm không tốt của Hoa Hạ.
“À”, Hà Thi Vân lôi kéo Lâm Nhã Hiên, hào hứng nói: “Nhã Hiên, nếu cậu cũng muốn giống bọn mình thì làm thủ tục xin nhập tịch ở nước ngoài đi.

Dựa vào tài sản của cậu hiện giờ, việc làm thủ tục sẽ rất dễ dàng”.
“Đúng đó”, Dương Thiên Bảo cùng gật đầu: “Nhã Hiên, nếu cậu chuyển ra nước ngoài sống, nhất định sẽ rất được săn đón, công tử quý tộc theo đuổi có thể xếp hàng từ tháp Eiffel đến cầu London”.
“Đúng vậy, đúng vậy”, Hà Thi Vân cũng cổ vũ: “Chọn bừa một người, cũng sẽ tốt hơn ông chồng của cậu gấp trăm lần”.
“Khụ!”, thấy hai người càng nói càng quá đáng, Mục Hàn ở bên cạnh sắc mặt đã tối sầm, Lâm Nhã Hiên vội ngăn cả hai lại: “Cũng không phải càng xuất sắc thì càng tốt, mình cảm thấy hai người nên duyên vợ chồng, phải hòa hợp, một người đàn ông dù xuất sắc đến đâu đi chăng nữa cũng chưa chắc đã phù hợp”.
“Vả lại, mình sẽ không ra nước ngoài sống.

Mình lớn lên ở Hoa Hạ, mặc dù từng đi du học, nhưng mình cảm thấy Hoa Hạ không thua kém gì nước ngoài cả.

Vì vậy, các cậu không cần khuyên mình nữa đâu”.
“Ồ, thật đáng tiếc”, nghe Lâm Nhã Hiên nói vậy, Dương Thiên Bảo tỏ vẻ tiếc nuối: “ Ở nước ngoài, bất kể là môi trường sống hay cơ hội phát triển đều tốt hơn Hoa Hạ gấp nghìn lần.

Với giá trị con người của cậu hiện giờ nếu ra nước ngoài phát triển chắc chắn có thể nhanh chóng bước chân vào tầng lớp thượng lưu”.

“Nếu cậu không ra nước ngoài phát triển sẽ rất uổng phí tài năng”, Hà Thi Vân cũng nói.
“Mấy người dẹp luôn cái tâm tư này đi”, Mục Hàn không nghe nổi nữa, tức giận nói: “Hoa Hạ có lịch sử lâu đời, có nền văn minh hơn năm nghìn năm, là quốc gia có niên đại lâu đời nhất thế giới, lãnh thổ rộng lớn, nhiều nhóm dân tộc sinh sống.

Chọn ngẫu nhiên một tỉnh của Hoa Hạ, diện tích cũng đã lớn hơn một nước lớn ở phương Tây, có chỗ nào thua kém nước ngoài chứ?”
“Vì vậy, vợ tôi sẽ không bao giờ ra nước ngoài sống”.
“Cậu xem kìa, cậu xem kìa”, vừa nghe Mục Hàn tức giận với bọn họ, Dương Thiên Bảo lập tức nhảy dựng lên: “Đây chính là đàn ông Hoa Hạ đấy, phẩm chất gì vậy chứ, không có chút phong thái lịch thiệp quý phái nào với những người phụ nữ cao quý như bọn mình, nếu là đàn ông ngoại quốc chắc chắn sẽ không như thế”.
“Nếu Nhã Hiên ra nước ngoài, nhất định sẽ được gả cho người đàn ông ngoại quốc lịch thiệp nhất, sao đến lượt kẻ quê mùa này chiếm hời chứ!”, Hà Thi Vân bĩu môi nói.
“Được rồi, được rồi!”, Lâm Nhã Hiên nhanh chóng cắt đứt cuộc nói chuyện liên hồi của hai người.
Nếu còn để hai người nói tiếp, e là họ có thể thay luôn chú rể là Mục Hàn mất.
Hà Thi Vân chợt nhận ra Lâm Nhã Hiên thực sự đang tức giận mới không nói nữa.
Đồng thời cũng liếc mắt ra hiệu cho Dương Thiên Bảo.
Dẫu sao, tài sản riêng của Lâm Nhã Hiên trị giá cả trăm tỷ tệ.
Sau này bọn họ còn phải nương nhờ vào Lâm Nhã Hiên.
“Thôi bỏ đi, bỏ đi, không nói chuyện này nữa, chán chết”, Dương Thiên Bảo hiểu ý, liền nhanh chóng chuyển chủ đề, hỏi: “Đúng rồi, Nhã Hiên, tìm được phù rể chưa?”
“Mình nghe nói Hoa Hạ khi kết hôn có rất nhiều tập tục xấu, đặc biệt là phá đêm tân hôn, bắt nạt cô dâu chú rể, rồi còn trêu ghẹo phù dâu nữa”.
“Phải đó, phải đó!”, Hà Thi Vân cũng hùa theo: “Mấy video phù rể chòng ghẹo phù dâu, thậm chí là quấy rối tình dục, ở nước ngoài chúng mình xem được nhiều lắm”.
“Dù sao Hoa Hạ cũng chẳng có gì tốt đẹp”.
Mấy vấn đề mà Hà Thi Vân nói, Mục Hàn quả thực cũng biết.
Rất nhiều video phát ở nước ngoài khi mô tả về Hoa Hạ đều mang tính tiêu cực, rất nhiều những mặt tốt đẹp không hề được nhắc đến.

Do đó trong mắt rất nhiều người nước ngoài, Hoa Hạ là một nơi cực kỳ nghèo nàn và lạc hậu, thậm chí không khác người nguyên thủy là bao.
“Không đâu”, Lâm Nhã Hiên lắc đầu: “Phù rể do đích thân Mục Hàn lựa chọn, đều là người có nhân phẩm cao, tuyệt đối sẽ không làm chuyện bất lợi cho phù dâu đâu”.
“Cái gì cơ?”, Hà Thi Vân nhíu mày nói: “Phù rể là người do anh ta chọn ư?”
“Thế sao được?”, Dương Thiên Bảo thẳng thừng phản đối: “Nhã Hiên, cậu xem thái độ ban nãy của anh ta với bọn mình đấy, chỉ dựa vào điểm này thôi, người anh ta tìm đến tuyệt đối không có gì tốt đẹp”.
“Nói không chừng nhân phẩm còn kém hơn anh ta đó”.
“Dù gì, ở Hoa Hạ cũng có câu tục ngữ, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng”.
Hai người đều tranh thủ cơ hội hạ thấp Mục Hàn.
“Nhã Hiên, để anh ta chọn phù rể chắc chắn không ổn”, Dương Thiên Bảo khẳng định chắc nịch: “Mình cảm thấy, đám cưới lần này của cậu rất hoành tráng, có thể ví như đám cưới thế kỷ, hẳn là tiêu tốn không ít tiền.

Đến lúc đó, khách khứa giới thượng lưu sẽ tụ tập lại đây, nếu để mấy kẻ không ra gì làm phù rể, sẽ ảnh hưởng đến hiệu ứng đám cưới thế kỷ của cậu đó”.
“Nếu mời phù rể nhất định phải là người có khí chất cao quý, tốt nhất là đàn ông ngoại quốc, cơ bắp cường tráng, lại vừa có khí chất quý tộc”.
“Kiểu đàn ông Hoa Hạ sao xứng đứng cạnh bọn mình được chứ?"
“Mấy cô im miệng cho tôi!”, Mục Hàn phẫn nộ: “Các cô đến đây để làm phù dâu, hay là làm cô dâu, chọn ai là phù rể là tùy thuộc vào các cô à?”
“Tôi đã nói rồi, phù rể phải do tôi chọn”.
“Các cô thích thì làm, không thì biến!”.