*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Lăng Sở Sở thấy bức ảnh trên trang báo là hành lang của bệnh viện liền hiểu rõ, cảm giác có người âm thầm theo dõi bọn họ của cô ta là thật.
Tên Lưu Minh Tùng này thật giỏi giả vờ.
Ngay cả người xuất thân lính đặc chủng như Lăng Sở Sở cũng bị lừa.
Lăng Sở Sở rất tức giận nói: “Sếp Lâm, cô nhất định phải tìm Lưu Minh Tùng đối chất”.
“Ừ”, Lâm Nhã Hiên gật đầu: “Tôi sẽ gọi cho Lưu Minh Tùng, tôi muốn hỏi anh ta rốt cuộc Lâm Nhã Hiên tôi đã đắc tội với anh ta chỗ nào, mà anh ta dám hãm hại tôi như vậy”.
Có điều, Lâm Nhã Hiên thất vọng khi gọi mấy lần mà Lưu Minh Tùng đều tắt máy.
“Gọi số của công ty xem sao”, Phương Viên đề nghị.
Lâm Nhã Hiên lại gọi tới số của văn phòng của Lưu Minh Tùng.
Là trợ lý của hắn nghe máy.
Trợ lý của Lưu Minh Tùng nói hắn vẫn chưa tới công ty, cũng không biết đã đi đâu.
Điều này có thể khẳng định rằng Lưu Minh Tùng nhất định có tham gia vào âm mưu hãm hại Lâm Nhã Hiên.
“Không hay rồi!”, lúc này Phương Viên đang đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, đột nhiên hoảng hốt nói: “Ở đây không an toàn nữa rồi!”
Lâm Nhã Hiên và Lăng Sở Sở nhìn ra bên ngoài, thấy rất nhiều phóng viên và thợ săn ảnh đã tới. Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha!
“Nhất định là Lưu Minh Tùng đã tiết lộ hành tung của chúng ta”, Lăng Sở Sở nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu để tôi bắt gặp tên lòng lang dạ sói này tôi nhất định sẽ đánh hắn một trận!”
“Sở Sở, bây giờ không phải lúc nói chuyện này”, Phương Viên lo lắng nói: “Ở đây có cửa sau không?”
“Không có”, Lăng Sở Sở lắc đầu nói: “Kể cả nếu có chỉ e cũng không đi được. Những tên phóng viên và thợ săn ảnh này nếu biết chúng ta ra khỏi tập đoàn Thiên Thành bằng cửa sau nhất định đã có chuẩn bị tốt”.
“Vậy phải làm sao?”, ba người đều không biết nên làm thế nào.
Dù sao thì phóng viên và thợ săn ảnh bên ngoài càng lúc càng đông.
Đồng thời, đám người bạo lực mạng công kích Lâm Nhã Hiên cũng lúc càng nhiều.
Thậm chí ngay cả trạng thái làm việc của tập đoàn Thiên Thành đều không thể vận hành một cách bình thường được.
Trong thời khắc mấu chốt, Lâm Nhã Hiên nghĩ tới Mục Hàn: “Mình gọi điện hỏi Mục Hàn xem”.
“Đúng thế, còn Mục Hàn nữa, cậu mau hỏi đi”, hai mắt Phương Viên đột nhiên sáng ngời.
Mục Hàn là ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long, anh ấy nhất định sẽ có cách.
“Alo, Mục Hàn,” Lâm Nhã Hiên gọi điện cho Mục Hàn xong, lo lắng nói: “Bên em xảy ra chuyện rồi!”
“Xảy ra chuyện gì?”, Mục Hàn không khỏi nhíu mày, lập tức nói: “Nhã Hiên, em nói với bác sĩ, anh muốn giữ mẹ, con của chúng ta sau này lại có tiếp cũng được”.
“Cái gì vậy chứ?”, Lâm Nhã Hiên cạn lời.
Lâm Nhã Hiên đâu hề biết Mục Hàn vì căng thẳng quá nên vẫn luôn ở khách sạn, căn bản không hề ra ngoài cũng không quan tâm tới bất cứ tin tức nào bên ngoài, còn không biết đã xảy ra chuyện lớn gì.
Vừa nghe thấy Lâm Nhã Hiên nói xảy ra chuyện, điều anh nghĩ tới đầu tiên chính là em bé không giữ được.
Dẫu sao thì tivi cũng đã chiếu nhiều cảnh như vậy rồi.
Lâm Nhã Hiên không vui nói: “Anh mở điện thoại lên trước đi, xem tin tức mới nhất”.
Mục Hàn ngờ vực, nhanh chóng mở điện thoại.
Đập vào mắt là tin tức gợi ý, đều là tin về Lâm Nhã Hiên có thai.
Mục Hàn mở một tin mới nhất ra đọc, ngay sau đó bừng bừng lửa giận: “Đám nhà báo này ăn nói vớ vẩn gì vậy?”
“Đúng là bịa chuyện”.
Đồng thời có thể để Mục Hàn âm thầm đưa Lâm Nhã Hiên đi.
“Hơn nữa, cháu còn nghe nói gã đàn ông đã có vợ kia mất tích rồi, rõ ràng là đang sợ tội bỏ trốn!”
- -----------------