Điện Chủ Ở Rể

Chương 619: Mục Sảng muốn ra tay




"Đúng vậy", Mục Trường Sinh phụ họa: "Thằng nhãi này còn lâu mới biết được rốt cuộc thực lực của nhà họ Mục ở thủ đô lớn mạnh đến mức nào! Thứ chúng ta cho hắn thấy chỉ là một góc của tảng băng mà thôi!"

"Tôi cảm thấy thằng nhãi này ở bên ngoài đã lâu, có chút bản lĩnh liền tưởng mình là thiên hạ vô địch, không ai là đối thủ của hắn. Dù sao thì có thể ra lệnh cho năm mươi vương tộc Đông Hải cũng không phải là chuyện mà ai cũng có thể làm được".

"Ra lệnh cho năm mươi vương tộc Đông Hải thì sao chứ?", Mục Sảng bực bội hừ một tiếng, khinh bỉ nói: "Chỉ một Mục Bá Đạo nho nhỏ đã có thể trấn áp năm mươi vương tộc Đông Hải. Thằng nhãi này chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng. Bây giờ chúng ta cho cậu ta một cơ hội bước vào nhà họ Mục ở thủ đô, nếu cậu ta không cần thì thôi vậy".

Vốn dĩ Mục Sảng còn định lôi kéo Mục Hàn.

Nhưng bây giờ xem ra không được rồi.

"Cậu Sảng, tiếp theo đây chúng ta có cần...", Mục Trường Sinh nói, giơ tay làm động tác cắt cổ.

"Không cần đâu", Mục Sảng lắc đầu nói: "Trước đó chúng ta hao tâm tổn trí muốn giết hai mẹ con Mục Hàn là vì lo lắng thằng vô dụng này sẽ làm hỏng thanh danh của nhà họ Mục thủ đô chúng ta".

"Nhưng bây giờ xem ra, chúng ta lo bò trắng răng rồi".

"Nếu cậu ta có bản lĩnh ra lệnh cho năm mươi vương tộc của Đông Hải, thì đương nhiên sẽ không khiến nhà họ Mục thủ đô chúng ta bị mất mặt! Hơn nữa, cho dù người của các gia tộc khác biết thân phận của cậu ta, thì chúng ta cũng không cần quá lo lắng".

"Nói không chừng, với thực lực của cậu ta, còn có thể góp phần cho bố tôi chính thức tiếp nhận chức gia chủ".

"Dù sao cũng là giọt máu của bố tôi".



"Cậu Sảng, ý cậu là cứ thế bỏ qua cho thằng nhãi này sao?", Mục Trường Sinh không cam lòng nói: "Nhưng thằng nhãi này ngông cuồng như vậy, còn coi thường cả nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta, cậu nuốt trôi cục tức này sao?"

"Đương nhiên tôi nuốt không trôi rồi", Mục Sảng bực bội hừ một tiếng, nói: "Dám coi thường người nhà họ Mục ở thủ đô như vậy, thằng nhãi này là người đầu tiên. Cho dù trên người cậu ta chảy dòng máu của nhà tôi thì cũng không thể coi thường như vậy được".

"Tôi đã quyết định rồi, tôi phải đích thân ra tay, dạy cho thằng nhãi này một bài học, để cậu ta biết, thế nào gọi là ngoài núi này còn có núi cao hơn".

"Ếch ngồi đáy giếng, chỉ coi trời bằng vung!"

"Hả?", Mục Trường Sinh lập tức tỏ vẻ mừng rỡ, nói: "Cậu Sảng, cậu muốn đích thân ra tay sao?"

Mục Trường Sinh biết rất rõ thực lực của Mục Sảng.

Một khi Mục Sảng ra tay, thì Mục Hàn chỉ có thất bại mà thôi.

Sau khi cúp máy, Mục Sảng lập tức cho người đi điều tra thân phận bối cảnh của Mục Hàn hiện giờ.

Không đến năm phút, Mục Sảng đã điều tra xong.

"Hóa ra thằng nhãi này là ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long", Mục Sảng lại gọi điện thoại cho Mục Trường Sinh, thông báo chuyện này: "Thảo nào hắn có chút bản lĩnh như vậy, hóa ra còn có thân phận này nữa".

"Vậy thì những việc trùng hợp trước kia đều có thể giải thích được rồi".

"Sở dĩ cậu ta có thể ba lần bảy lượt tránh được cạm bẫy của chúng ta, không phải là vì đại thống soái, cũng không phải cậu ta may mắn, mà là cậu ta có thực lực này”.



Tin Mục Hàn là ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long coi như đã công khai được một nửa.

Vì vậy, rất nhiều người đều biết chuyện này.

"Tôi từng nghe nói đến tập đoàn Phi Long", Mục Trường Sinh cũng tỏ vẻ tỉnh ngộ: "Nghe nói trước kia tập đoàn Chu Thức, tập đoàn Tam Hưng và Tưởng Đỉnh Thiên đều thất bại trong tay tập đoàn Phi Long".

"Có thể giải quyết được nhiều thế lực như vậy, quả thực là có chút bản lĩnh. Hơn nữa, hiện giờ tập đoàn Phi Long cũng được coi là sự tồn tại hàng đầu ở tỉnh".

"Đúng vậy", Mục Hàn gật đầu đáp: "Tập đoàn Phi Long đã nổi lên ở tỉnh, trở thành kẻ dẫn đầu mới, thế lực hơn xa Tưởng Đỉnh Thiên năm đó. Nhưng thằng nhãi này tưởng mình có chút thực lực là coi thường nhà họ Mục ở thủ đô sao?"

Cho dù Mục Hàn có thành tựu đến đâu, thì cũng chỉ là phấn đấu hơn sáu năm mà thôi.

So với nhà họ Mục ở thủ đô, thì chẳng khác gì châu chấu đá xe.

Càng đừng nhắc đến việc khiến nhà họ Mục ở thủ đô khen ngợi anh.

Thế nên Sở Vân Lệ cũng không nghĩ đến những chuyện này nữa.

Lúc trở về biệt thự, Lâm Nhã Hiên cũng đang ở nhà.

- -----------------