*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mộ Dung Vô Địch dẫn theo năm mươi vương tộc và hàng trăm gia tộc giàu có ở Đông Hải tới giúp đỡ cô Sở!”, Mộ Dung Vô Địch nói tiếp: “Ai dám không cho cô Sở về thì năm mươi vương tộc ở Đông Hải chúng tôi sẽ là người đầu tiên không đồng ý!”
Sở Vân Lệ hơi bối rối, từ lúc nào mà thân phận của bà ấy có thể khiến năm mươi vương tộc xem trọng như này?
Bà ấy không ngờ rằng tất cả đều do Mục Hàn.
Thấy Sở Nhậm Hành còn đang ngơ ngác, Mộ Dung Vô Địch không vui, nói: “Sở Nhậm Hành, ông còn đờ người ra làm gì nữa, còn không mau dẫn con gái với cháu ngoại đi đi?”
“Ở đây có chúng tôi rồi!”
Sở Nhậm Hành vừa nghe thấy câu này thì bỗng vui mừng khôn xiết.
Cụ ta lập tức ra lệnh cho đội xe của nhà họ Sở tiếp tục tiến về trước.
“Khoan đã!”, Mục Trường Sinh bực bội hừ một tiếng, nói: “Mộ Dung Vô Địch, ông coi như tôi không tồn tại à?”
“Không có sự cho phép của tôi, để xem ai dám rời khỏi đây?”
“Dựa vào sức mạnh của năm mươi vương tộc cùng hàng trăm gia tộc giàu có, bảo vệ cô Sở về lại ở Đông Hải!”, Mộ Dung Vô Địch tỏ ra thái độ vô cùng chính trực, nói: “Mặc kệ người ngăn cản cô Sở là ai đi chăng nữa!”
“Mộ Dung Vô Địch, năm mươi vương tộc ở Đông Hải mấy người quyết tâm muốn đối đầu với nhà họ Mục ở thủ đô chúng tôi sao?”, Mục Trường Sinh thật sự không hiểu nổi, một mình Mục Bá Đạo đã có thể chèn ép năm mươi vương tộc ở Đông Hải, mà giờ họ lại liều mạng để bảo vệ một người phụ nữ không liên quan gì đến họ, rốt cuộc là vì sao?
“Chắc ông cũng biết, đắc tội với nhà họ Mục ở thủ đô sẽ gặp hậu quả như thế nào nhỉ?”, Mục Trường Sinh lạnh lùng nói.
“Nhà họ Mục ở thủ đô thì sao chứ?”, điều khiến Mục Trường Sinh bất ngờ là dường như danh tiếng nhà họ Mục ở thủ đô không hữu dụng đến vậy.
Những lần trước đây đều rất thuận lợi, chỉ cần nhắc tới nhà họ Mục ở thủ đô thì bất kể là ai đi nữa cũng sợ mất mật.
Nhưng hôm nay, vốn còn đang tức giận bởi Sở Nhậm Hành, tiếp đến lại bị Mộ Dung Vô Địch chọc giận.
Đám người này điên hết rồi sao?
“Năm mươi vương tộc và hàng trăm gia tộc giàu có ở Đông Hải, cho dù chiến đấu còn một người cuối cùng cũng phải bảo vệ cô Sở an toàn trở về ở Đông Hải!”
Mộ Dung Vô Địch thúc giục Sở Nhậm Hành lần nữa: “Dẫn đội xe của ông đi đi!”
Trông thấy Mộ Dung Vô Địch kiên quyết bảo vệ mình như vậy, Sở Nhậm Hành tỏ vẻ cảm kích gật đầu rồi dẫn đầu đội xe nhà họ Sở từ từ di chuyển.
Đám sát thủ đỉnh cao đang ngăn cản phía trước đội xe nhà họ Sở cũng vô cùng căng thẳng.
Chỉ cần Mục Trường Sinh ra lệnh là bọn họ sẽ xông đến ngay lập tức, băm nhỏ đội xe nhà họ Sở.
“Mộ Dung Vô Địch, ông muốn làm kẻ thù với nhà họ Mục hay sao?”, Mục Trường Sinh nói một cách yếu ớt: “Tôi hỏi lại lần cuối, ông hãy nghĩ cho kĩ”.
“Người mà nhà họ Mục ở thủ đô muốn giết thì chẳng ai có thể bảo vệ được”.
“Tôi đã nói rồi, người mà năm mươi vương tộc và hàng trăm gia tộc giàu có ở Đông Hải muốn bảo vệ thì không ai có thể giết được”, Mộ Dung Vô Địch kiên cường nhắc lại lần nữa: “Đây là Đông Hải, không cho phép mấy thế lực bên ngoài tới đây ngang ngược!”
“Đội xe nhà họ Sở đang rời khỏi đây, chỉ cần mấy người dám ra tay, chắc chắn năm mươi vương tộc và hàng trăm gia tộc giàu có ở Đông Hải chúng tôi sẽ khiến mấy người biết hai chữ hối hận viết như thế nào”.
Bọn họ dám thách thức sự uy nghiêm của nhà họ Mục ở thủ đô!
Mục Trường Sinh liền nổi giận.
Vài đàn em ở cạnh lão ta thúc giục: “Đại ca, ra lệnh hành động đi!”
Tuy nhiên, dù Mục Trường Sinh cực kỳ tức giận nhưng cuối cùng vẫn giữ được lý trí.
Cho tới khi đội xe nhà họ Sở hoàn toàn rời khỏi phạm vi trong tầm mắt, Mục Trường Sinh vẫn chưa đưa ra mệnh lệnh.
Sau khi đội xe nhà họ Sở khuất tầm nhìn, Mục Trường Sinh nhìn chòng chọc Mộ Dung Vô Địch, nói với giọng điệu lạnh tanh: “Mộ Dung Vô Địch, hôm nay mấy người dám không nghe lời tôi, mấy người cho là mấy người có thể sống được sao?”
“Thế à?”, Mộ Dung Vô Địch nói lớn: “Vậy thì thử xem!”
Năm mươi vương tộc và hàng trăm gia tộc giàu có đứng sau Mộ Dung Vô Địch nhao nhao hưởng ứng.
Từ nay về sau, Sở Vân Lệ cũng được xem như nhận tổ quy tông rồi.
“Nhà họ Mục ở thủ đô không có tư cách để nói, lấy thực lực ra mà nói chuyện với nhà họ Sở ở Đông Hải!”
Sở Nhậm Hành nói xong thì vô thức nhìn về phía Mục Hàn.
Mục Hàn gật đầu, nói: “Không sai! Cái gọi là thế gia đứng đầu Hoa Hạ chẳng qua chỉ là hổ giấy mà thôi, chúng ta không cần sợ bọn họ!”
Nghe Mục Hàn nói, Sở Nhậm Hành chợt thấy vô cùng tự tin.
Đây là lần đầu tiên Mục Hàn nói ra hai từ “chúng ta”.
Dù nhà họ Mục ở thủ đô có truy cứu thì sao cơ chứ?
- -----------------