*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mục Vấn Đạo giật nảy mình, vội vàng gật đầu đáp: “Đúng rồi! Đại thống soái, tôi có thể liên lạc với Mục Thịnh Uy!”
Mục Vấn Đạo biết, đại thống soái muốn ông ta làm loa chuyển lời.
“Đại thống soái, cậu có dặn dò gì thì cứ nói”, Mục Vấn Đạo cung kính đáp: “Chỉ cần là việc tôi có thể làm được, thì tôi sẽ cố gắng làm”.
“Được”, Mục Hàn nói: “Vậy ông giúp tôi chuyển lời đến Mục Thịnh Uy, cứ nói tôi và mẹ tôi đang sống rất tốt, hơn nữa nói không chừng một ngày nào đó chúng tôi sẽ đến tận cửa nhà họ Mục thủ đô để thăm viếng!”
“Tôi muốn tạo một nỗi kinh hãi cho nhà họ Mục thủ đô!”
“Vậy nên, ông không được để lộ thân phận hiện giờ của tôi cho nhà họ Mục thủ đô, rõ chưa?”
“Rõ, tôi đã rõ!”, Mục Vấn Đạo vội vàng gật đầu.
“Còn ngây ra đó làm gì?”, dặn dò xong xuôi, Mục Hàn bực bội hừ một tiếng: “Còn không mau cút đi cho tôi?”
Mục Vấn Đạo vô thức liếc về phía Chúc Long.
“Gia chủ Mục, ông bảo tôi biết nói gì bây giờ?”, Chúc Long lắc đầu, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Mục ở Sơn Thành và tôi không có bất cứ mối quan hệ nào, sau này các ông không cần đến tìm tôi nữa!”
Chúc Long không ngờ, tên phản bội mà nhà họ Mục ở Sơn Thành muốn giải quyết lại chính là Mục Hàn.
Nếu không, bất kể thế nào Chúc Long cũng sẽ không đồng ý.
“Các ông cút đi!”, Chúc Long xua tay.
Ngay cả Chúc Long cũng đã nói thế rồi, đương nhiên Mục Vấn Đạo cũng không còn mặt mũi nào mà ở lại, sợ Mục Hàn đổi ý, ông ta vội vàng dẫn theo Mục Vô Đạo, nhanh chóng trở lại Sơn Thành ngay trong đêm.
"Bố, chúng ta làm sao bây giờ?", Mục Vô Đạo hỏi: "Có cần nói lại chuyện này với nhà họ Mục ở thủ đô không?"
"Ân oán giữa đại thống soái và nhà họ Mục ở thủ đô là chuyện mà bố con ta có thể nhúng tay vào sao?", Mục Vấn Đạo trợn mắt lườm Mục Vô Đạo, cáu kỉnh nói: "Sao đến chút chuyện nhỏ này mà con cũng không có tầm nhìn thế?"
"Bố cảm thấy, sớm muộn gì đại thống soái và nhà họ Mục ở thủ đô cũng nổ ra chiến tranh!"
"Nhưng chẳng phải đại thống soái đã nói rồi sao?", Mục Vô Đạo nhíu mày nói: "Bảo chúng ta chuyển lời cho Mục Thịnh Uy".
"Bố tự có sắp xếp", Mục Vấn Đạo nhìn Mục Vô Đạo bằng ánh mắt sâu xa, nói: "Chuyện này không cần con quan tâm".
Đúng lúc Mục Vấn Đạo lấy điện thoại ra, chuẩn bị liên lạc với nhà họ Mục ở thủ đô, thì điện thoại đổ chuông.
Nhìn màn hình hiển thị, sắc mặt Mục Vấn Đạo lập tức trở nên nghiêm túc.
Đó là người được lưu trong danh bạ điện thoại của Mục Vấn Đạo, nhưng rất ít khi gọi cho ông ta.
Nếu đối phương chủ động gọi tới, thì chứng tỏ phải có chuyện quan trọng.
Mục Vấn Đạo ấn nút nghe, cung kính nói: "Các lão".
"Mục Vấn Đạo, đã làm xong chuyện chưa?", ở đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói già nua nhưng rất uy nghiêm.
"Rất xin lỗi, các lão", Mục Vấn Đạo thành thật trả lời: "Chúng tôi thất bại rồi".
"Thất bại rồi sao?", Mục Trường Sinh lập tức không vui quở trách: "Mục Vấn Đạo, cậu làm ăn kiểu gì vậy? Tốt xấu gì nhà họ Mục ở Sơn Thành cũng là hoàng tộc, cậu là gia chủ của hoàng tộc, vậy mà ngay cả một thằng con hoang cũng không xử lý được?"
"Thưa các lão, không phải nhà họ Mục ở Sơn Thành chúng tôi vô dụng, mà quả thực chuyện này rất khó giải quyết", Mục Vấn Đạo giải thích.
Nhưng Mục Vấn Đạo lại không thể tiết lộ thân phận của Mục Hàn, nên trong mắt Mục Trường Sinh, lời giải thích này quả thực là hơi gượng ép.
"Khó giải quyết?", Mục Trường Sinh cười lạnh lùng, sắc mặt khinh bỉ: "Chẳng phải bảo cậu giải quyết một thằng con hoang thôi sao? Có gì mà khó giải quyết chứ?"
"Hơn nữa, tôi nghe nói thằng nhãi này làm rể một nhà giàu thấp kém là nhà họ Lâm ở Sở Dương, còn bị người ta khinh thường, gọi là thằng ở rể vô dụng, vậy mà bây giờ cậu nói với tôi là cậu không xử lý được sao?"
"Mục Vấn Đạo, cậu đúng là làm mất mặt họ Mục chúng tôi, cậu không xứng mang họ Mục!"
"Các lão, xin ông hãy cẩn trọng lời nói", vừa nghe thấy Mục Trường Sinh nói vậy, Mục Vấn Đạo lập tức giãy nảy lên, cảm thấy bị sỉ nhục ghê gớm, không nhịn được cãi lại: "Mục Vấn Đạo tôi có xứng mang họ Mục hay không không phải do ông quyết định".
"Khó hay không thì tôi không biết", Mục Vấn Đạo bực bội hừ một tiếng, bỗng nghĩ đến lời dặn của Mục Hàn, lại nói tiếp: "Nhưng Mục Hàn có một câu muốn tôi chuyển lời đến Mục Thịnh Uy. Cậu ấy nói bây giờ cậu ấy và mẹ mình đang sống rất tốt, bảo nhà họ Mục ở thủ đô đừng nhớ nhung nữa. Với lại, sớm muộn có một ngày, cậu ấy sẽ đích thân đến tận cửa".
Nghe Mục Vấn Đạo nói xong, Mục Trường Sinh không khỏi sửng sốt.
"Tốt! Tốt! Tốt!", Mục Trường Sinh phản ứng lại, không khỏi gật đầu nói: "Mục Vấn Đạo, cậu đúng là làm tăng thể diện cho họ Mục chúng tôi rồi, không những không xử lý được thằng con hoang kia, mà lại còn chuyển lời giúp hắn nữa".
"Rốt cuộc hắn đã cho cậu lợi lộc gì mà khiến cậu bảo vệ như vậy?"
"Hừ hừ!", dù sao cũng đã trở mặt với Mục Trường Sinh, Mục Vấn Đạo cũng trong trạng thái cá chết lưới rách: "Dù sao tôi cũng đã nhắc nhở ông rồi, ông muốn xử lý Mục Hàn cũng không dễ dàng đâu".
Mặc dù Mục Trường Sinh rất có thủ đoạn, địa vị cao, hơn xa Mục Vấn Đạo, nhưng ông ta không nghĩ là Mục Trường Sinh có thể sánh ngang đại thống soái.
"Được", Mục Trường Sinh không khỏi bật cười: "Vậy cậu chờ đấy cho tôi, xem tôi xử lý thằng con hoang này như thế nào".
- -----------------