“Gia chủ, tôi...”, Naruto do dự.
“Sao vậy?”, Sở Nhậm Hành bất mãn nói: “Ngay cả cậu cũng sợ nó sao?”
Câu nói của Sở Nhậm Hành thu hút sự chú ý của người nhà họ Sở.
Suy cho cùng, Naruto là cao thủ hàng đầu của nhà họ Sở ở Đông Hải, trong mắt họ, thực lực của hắn thâm sâu khó lường.
“Gia chủ, tôi thấy hay là bỏ qua đi”, đầu óc Naruto nhạy bén, vội tìm lý do để cho qua chuyện: “Buổi họp thường niên của nhà họ Sở toàn quốc sắp được tổ chức, người nhà họ Sở khác cũng tới Đông Hải rồi, hôm nay khách khứa rất đông, nếu bị người khác nhìn thấy thì rất mất mặt”.
“Đúng vậy!”, Sở Chí Minh tỏ vẻ đồng ý: “Naruto nói cũng có lý, hôm nay có rất nhiều khách tới nhà họ Sở ở Đông Hải chúng ta, quả thật không nên gây thêm chuyện phiền phức”.
“Chi bằng tạm thời để anh ta vào, sau khi buổi họp thường niên kết thúc thì chúng ta lại tính sổ tiếp với anh ta!”
“Được!”, Sở Nhậm Hành nghĩ một hồi, thấy bản thân cũng hơi nôn nóng.
Một khi Naruto ném Mục Hàn ra ngoài và bị nhà họ Sở ở Nam Hồ nhìn thấy thì chắc chắn bọn họ sẽ nhân dịp này để rêu rao, vạch trần khuyết điểm nhà họ Sở ở Đông Hải, đây là chuyện mà Sở Nhậm Hành không hề muốn thấy.
Sở Nhậm Hành gật đầu, nói: “Hôm nay tạm bỏ qua cho Mục Hàn!”
Vì buổi họp thường niên của nhà họ Sở trên toàn quốc nên Sở Nhậm Hành chỉ đành thoả hiệp.
Còn về ba điều kiện kia thì không ai trong nhà họ Sở ở Đông Hải nhắc tới nữa.
Bởi vì bọn họ đều hiểu rõ nếu nhắc chuyện này nữa thì sẽ càng nhục nhã hơn.
Để đảm bảo buổi họp diễn ra suôn sẻ, nhà họ Sở ở Đông Hải chỉ đành chấp nhận Mục Hàn, hơn nữa còn đối xử với anh như cậu chủ nhà họ Sở, để tránh việc người khác nắm được thóp.
Do đó, buổi tối khi Mục Hàn ở lại nhà họ Sở đã được đối xử khá tốt, ăn sơn hào hải vị, trông vô cùng sung sướng.
Sở Nhậm Hành cố tình diễn cảnh này để Sở Nhậm Hoà nhìn thấy.
Dù sao Sở Nhậm Hòa cũng đang âm thầm nhìn chòng chọc vào chuyện này.
Mục Hàn cũng không hề e ngại, trong buổi tiệc tối anh thoải mái ăn uống thả ga, không thèm quan tâm đến hình tượng, khiến Sở Nhậm Hành vô cùng khó chịu.
Sau khi ăn uống no nê, Mục Hàn còn ợ một cái, vươn vai, nói: “Tôi ăn no rồi nên về nghỉ ngơi trước đây. À đúng rồi, phòng của tôi ở đâu vậy?”
Thấy dáng vẻ này của Mục Hàn, Sở Nhậm Hành càng thêm ghét bỏ.
Cụ ta không kiên nhẫn xua tay nói: “Cô Tần, cô dẫn nó đi tìm phòng đi”.
Sau khi Mục Hàn rời đi, Sở Nhậm Hành buông đũa xuống, không vui nói: “Con hoang vẫn là con hoang, không có chút giáo dục nào cả!”
“Nó cho rằng vào được nhà họ Sở ở Đông Hải rồi thì là người nhà họ Sở hay sao?”
“Hừ, không dễ vậy đâu, tôi sẽ không bao giờ thừa nhận thân phận của nó, nó hoàn toàn không xứng làm cháu ngoại của tôi, dù có quan hệ máu mủ thì đã sao chứ?”
“Vương tộc nhà họ Sở ở Đông Hải to lớn như thế, chẳng lẻ thiếu một đứa cháu ngoại hay sao?”
“Đúng vậy!”, Sở Hùng cũng hùa theo: “Thằng nhãi này cũng y chang mẹ nó không biết liêm sỉ, đều là đồ con hoang!”
Thực ra, mẹ của Mục Hàn cũng là em gái của Sở Hùng.
Lúc Sở Hùng nói mẹ của Mục Hàn là “con hoang”, Sở Nhậm Hành lại không hề phản bác, còn gật đầu đồng ý.
“Ông vừa nói gì?”
Sở Hùng vừa dứt lời, giọng nói của Mục Hàn truyền tới.
Hóa ra Mục Hàn vẫn chưa đi xa.
Vì thính giác và thị lực của Mục Hàn vượt mức bình thường nên có thể nghe cuộc nói chuyện của mấy người này rõ mồn một.
Ánh mắt Mục Hàn nghiêm nghị, tựa như một con sư tử đang nổi giận, anh nhìn chằm chằm Sở Hùng thật lâu: “Ông nói lại cho tôi!”
“Nói lại thì sao chứ, chẳng lẽ tôi lại sợ cậu sao?”, kỳ thực Sở Hùng đã bị khí thế của Mục Hàn doạ sợ chết khiếp, nhưng ông ta vẫn cả gan nói: “Tôi nói cậu giống y chang mẹ cậu, không hề biết liêm sỉ, cũng là đồ con hoang!”
“Bộp!”
Mục Hàn đập mạnh xuống bàn.
Cả người anh tựa như thú hoang với khí thế vô cùng hung bạo, ánh mắt chứa đầy sát khí.
Không khí như chợt bị đóng băng.
Người nhà họ Sở ở Đông Hải đều cảm nhận được cảm giác lạnh thấu xương.
“Tí tách!”
Khi bị ánh mắt tựa như thú hoang của Mục Hàn nhìn chòng chọc, Sở Hùng sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh đầy trán, cả người mềm nhũn, hai chân run rẩy, vô tình trượt khỏi ghế.
Sau đó, một mùi hôi thối xộc thẳng lên mũi.
Sở Hùng bị ánh mắt Mục Hàn doạ sợ tới mức tè ra quần!
Cũng không trách Sở Hùng được, suy cho cùng Mục Hàn cũng là người từng lên chiến trường, giết vô số kẻ địch, với khí thế khủng bố trên người anh thì người có cấp bậc như Sở Hùng không thể chịu đựng được.
Không chỉ Sở Hùng.
Mà ngay cả Sở Nhậm Hành cũng lộ vẻ hoảng sợ.
Sở Nhậm Hành không thể hiểu nổi, sao trên người một tên con hoang đê tiện lại có khí thế khủng bố mạnh mẽ như này?
Vốn dĩ Mục Hàn còn muốn bắt Sở Hùng xin lỗi, nhưng Sở Hùng khiến anh quá thất vọng, ông ta lại sợ tới mức ngất xỉu luôn rồi.
Tiếp đó, Mục Hàn nhìn Sở Nhậm Hành, nói với giọng điệu lạnh lùng: “Ông cũng từng nói giống ông ta!”
Tim Sở Nhậm Hành không khỏi chệch một nhịp, thấp thỏm nói: “Cậu định làm gì?”
“Xin lỗi tôi!”, Mục Hàn bước tới trước mặt Sở Nhậm Hành, lạnh lùng liếc nhìn đối phương.
Việc này khiến Sở Nhậm Hành có một cảm giác bị áp bức không tên.
Bắt Sở Nhậm Hành xin lỗi anh sao?
Đám người nhà họ Sở ở Đông Hải đều sững sờ.
Mục Hàn điên rồi chăng?
Bọn họ không hề ngờ được đứa con hoang như Mục Hàn lại dùng cách bá đạo như này để tiến vào nhà họ Sở ở Đông Hải, thậm chí còn muốn Sở Nhậm Hành xin lỗi?
Mấu chốt là khí thế của anh quá mạnh, chèn ép nhà họ Sở thở không ra hơi.
Đối với Sở Nhậm Hành mà nói, đây là vụ bê bối của nhà họ Sở ở Đông Hải.
Lần một lần nữa, ông ta bị Sở Nhậm Hoà nắm được thóp.
Con hoang đúng là con hoang, toàn mang lại chuyện xấu!
- -----------------