Sắc mặt Sở Hùng lập tức thay đổi khi mở tờ giấy Từ Hồi Xuân gửi đến.
“Sở Hùng, vẻ mặt của con là sao đấy?”, Sở Nhậm Hành thắc mắc: “Thần y Từ nói gì?”
Sở Hùng lúng túng, đưa tờ giấy cho Sở Nhậm Hành nói: “Bố à, bố tự mình đọc đi”.
Sở Nhậm Hành giơ tay nhận tờ giấy, sau khi đọc xong tức giận nói: “Ngông cuồng, đúng là quá ngông cuồng!”
“Dù có là thần y của quân đội đi nữa cũng không thể sỉ nhục Sở Nhậm Hành tôi như vậy chứ”.
“Nói sao thì tôi cũng là gia chủ nhà họ Sở ở Đông Hải!”
Đám con cháu Sở Chí Minh ghé sát lại đọc, chỉ thấy trên tờ giấy viết: Muốn mời tôi đến chữa bệnh thì phải thành ý một chút, bảo Sở Nhậm Hành đích thân đến quỳ xuống mời.
Đám người Sở Chí Minh cũng tức giận không thôi.
“Gia chủ, bình tĩnh đã”, lúc này Sở Lão Lục không nói gì bỗng nói: “Từ Hồi Xuân là thần y trong quân đội, chắc chắn không nói mấy lời ngông cuồng vênh váo vậy đâu”.
“Tôi thì lại nghĩ giọng điệu này tám mươi phần trăm là thằng nhóc Mục Hàn rồi”.
“Đúng vậy”, Sở Nhậm Hành sực tỉnh, vỗ tay nói: “Với danh tiếng của nhà họ Sở ở Đông Hải và thân phận tướng quân ở quân đoàn Côn Luân của Chí Toàn, sao Từ Hồi Xuân có thể ngang ngược như vậy được chứ?”
“Lần này Từ Hồi Xuân đến tỉnh để trị bệnh cho Lư Vy. Lúc này hẳn là đang ở chỗ của Mục Hàn, chắc chắn tên Mục Hàn đang giấu thần y Từ phá hoại chuyện của chúng ta”.
“Chắc chắn là vậy!”, Sở Chí Minh gật đầu liên tục: “Tên Mục Hàn này thật là đáng hận”.
“Không được!”, Sở Nhậm Hành đập bàn nói: “Phải mời thần y Từ đến, chân của anh cả cháu phải được chữa trị”.
“Nếu Mục Hàn đã cố ý gây cản trở thì chi bằng Chí Minh đích thân đi mời đi!”
Thật ra, Sở Nhậm Hành cũng không mấy tin tưởng vào đứa cháu cả Sở Chí Hằng.
Mà lại vô cùng xem trọng Sở Chí Minh – người được cho là xứng đáng thừa kế vị trí gia chủ.
Thế nên dù có nhiệm vụ gì cụ ta cũng sẽ giao cho Sở Chí Minh đi làm, xem như cho hắn cơ hội rèn luyện.
“Bố à, con nghĩ lần này nên để con đi”, lúc này Sở Hùng nói: “Mấy lần trước Chí Minh đến tỉnh xử lý chuyện đều thất bại, con nghĩ ở tỉnh không phải là nơi may mắn của Chí Minh”.
Nghe ông ta nói vậy, Sở Chí Minh lập tức tỏ thái độ không vui.
Với Sở Hùng, cuộc họp thường niên của các nhà họ Sở trên toàn quốc mỗi năm một lần sắp diễn ra, nếu lúc này ông ta xuất đầu lộ diện thì cũng có cơ hội giành được vị trí người thừa kế gia chủ trong tay thế hệ trẻ.
Dù sao Sở Hùng cũng không có con trai, là người có tư cách tranh giành vị trí gia chủ.
“Chí Minh đừng nghĩ nhiều”, Sở Hùng híp mắt cười nói: “Chú nghĩ là cháu còn trẻ, e rằng sẽ khiến thần y Từ nghĩ nhà họ Sở chúng ta không tiếp đãi ông ấy chu đáo”.
“Ừ, cũng có lý!”, Sở Nhậm Hành gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Vậy Sở Hùng đi một chuyến đi!”
“Vừa lúc con và thần y Từ xấp xỉ tuổi nhau, là người thích hợp đi nhất!”
Dù lấy được tư cách đi mời Từ Hồi Xuân trong tay Sở Chí Minh, nhưng Sở Hùng không định đi đón Từ Hồi Xuân bằng cách “mời”.
Sở Hùng chỉ dẫn theo mấy người thân cận của mình đến trước cổng tập đoàn Thiên Thành định xông vào tìm Từ Hồi Xuân.
Nhưng lại bị bảo vệ tập đoàn Thiên Thành chặn lại.
Lúc này Mục Hàn cũng để ý đến khác thường bên này.
“Chuyện gì vậy?”, Mục Hàn hỏi.
“Đội trưởng, đám người này tự tiện xông vào”, một bảo vệ trong đó nói.
Lúc Sở Hùng chạy đến con đường khác thì bỗng có một đám côn đồ lao đến, ai cũng đều mang theo những vũ khí sắc bén như dao phay ống thép, hiển nhiên mục tiêu là Sở Hùng.
“Các… các người làm gì vậy?”, Sở Hùng hơi chột dạ.
“Đắc tội với đại ca bọn này mà nghĩ cứ thế là xong à?”, tên cầm đầu híp mắt nói.
Sở Hùng vô thức hỏi: “Đại ca của các người là… Mục Hàn à?”
“Chúc mừng ông, đoán đúng rồi!”, tên côn đồ giơ ống thép trong tay lên hô to: “Các anh em, đánh ông ta cho tôi!”
“Khoan đã!”, Sở Hùng hét lên: “Các người biết thân phận của tôi không hả?”
“Tôi nói cho các người biết, tôi là người nhà họ Sở ở Đông Hải, nếu các người dám động vào một sợi tóc ở tôi, nhà họ Sở ở Đông Hải sẽ không tha cho các người đâu”.
Sở Hùng cứ tưởng lấy cái danh nhà họ Sở ở Đông Hải ra thì chắc chắn sẽ dọa được đám người này.
Nhưng không ngờ đám côn đồ đó lại khinh thường nói: “Nhà họ Sở ở Đông Hải? Chưa từng nghe nói đến”.
“Tôi mặc kệ ông là người nhà họ gì, dám ra tay với đại ca của bọn này thì chỉ có chết!”
“A!”
Rất nhiều tên côn đồ lao đến, Sở Hùng hoảng hốt nhất thời chạy về một hướng.
Sở Hùng liều mạng chạy, cuối cùng cũng về được đến Đông Hải, lúc này cả người ông ta cũng trở nên vô cùng nhếch nhác cứ như dân tị nạn. Bộ quần áo chỉnh tề lúc đầu vô cùng tả tơi, bẩn kinh khủng, chẳng khác gì tên ăn mày qua đường.
Sở Hùng về nhà với bộ dạng này khiến Sở Nhậm Hành sửng sốt.
Khuôn mặt Sở Hùng đầy vẻ ấm ức, nước mắt nước mũi giàn giụa kể lại chuyện vừa nãy cho Sở Nhậm Hành nghe.
“Cái gì?”, Sở Nhậm Hành tức giận đập bàn: “Đường đường là nhà họ Sở ở Đông Hải, gia tộc đứng top mười trong vương tộc mà lại bị sỉ nhục như vậy!”
“Nào có cái lý đó chứ!”.
- -----------------